“Tỷ, không cần phủi bụi trên mặt.” – Mộ Dung Tẫn khẽ nói.
Bây giờ không phải lúc để Triệu Tử Duy nhìn thấy mặt hắn.
Mộ Dung Ca ngừng tay, nó sợ Triệu Tử Duy biết được thân phận
của mình sao? Tuy vậy cô vẫn gật đầu.
“Tỷ, cứ để đệ thử một phen.” Hắn bướng bỉnh cầu xin. Hắn
không muốn rời xa tỷ tỷ, càng không thích tỷ theo hầu Triệu Tử Duy. Phượng Dịch
không phải người tốt, Triệu Tử Duy cũng vậy! Tỷ tỷ đi theo y, sớm muộn gì cũng
bị y lợi dụng mà bỏ mạng! Hơn nữa, hắn muốn ở bên cạnh tỷ tỷ, được cô chăm sóc,
hiện giờ hắn không còn người nào tin cậy, cũng chẳng có ai là chỗ dựa…
Nhìn bộ dạng lo lắng và ỷ lại của hắn, Mộ Dung Ca thấy đau
xót, nắm chặt tay hắn, nước mắt thoáng trên mi. Sau đó cô nới lỏng tay, sửa
sang lại quần áo cho hắn, cười tươi như hoa: “Chúng ta lên thôi.”
Trên miệng giếng, thôn dân đã bị đuổi đi. Triệu Tử Duy ngạo
nghễ đứng nhìn xuống giếng, hắn nhìn bằng nửa con mắt, khí phách bá đạo trác
tuyệt. Không thấy người trong giếng có động tĩnh gì, sát khí từ từ tràn ra
trong đôi mắt đen tối lạnh lẽo của hắn. Đám hộ vệ đứng sau không dám ho he, họ
có thể cảm nhận được lửa giận và sát khí của Thái tử! Ba ngày vừa qua, Thái tử
luôn chờ tin tức của Mộ Dung Ca, bây giờ người còn đích thân đến đây, thế cũng
đủ biết hành động chạy trốn của Mộ Dung Ca đã chọc giận Thái tử! Bọn họ có thể
đoán trước kết cục của cô ta! Từ trước đến nay chưa có nữ nhân nào dám trái lời
Thái tử.
Không, phải nói là, đám nữ nhân đều muốn lấy lòng Thái tử,
hi vọng được Thái tử sủng ái, hoặc muốn giàu sang phú quý.
Nhưng Mộ Dung Ca lại tự động bỏ đi, hành động này của cô khiến
tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong số những người đó có cả Quất Đào. Nàng vốn
tưởng rằng cô ta muốn dụ dỗ Thái tử, không ngờ cô ta lại chạy trốn. Nhưng thứ
khiến nàng sợ hãi hơn cả là thái độ của Thái tử.
Thái tử đối với Mộ Dung Ca dường như có chút gì đó khác lạ.
Nhưng người vẫn như thế, người sẽ không vì một nữ nhân mà bị ảnh hưởng. Trong
lòng Quất Đào vẫn thầm lặp đi lặp lại câu nói ấy tựa như nói với chính mình.
Hai mắt nàng chăm chú nhìn vào miệng giếng, Mộ Dung Ca thật sự ở trong này ư?
Khi sắc mặt Triệu Tử Duy càng lúc càng u tối, chợt có hai
bóng người từ giếng vọt lên. Một cô gái toàn thân đầy bùn đất, không rõ dung mạo;
bên cạnh là một thiếu niên gầy gò, người không bám bụi, nhưng trên mặt lại đầy
vết bẩn.
Mộ Dung Ca nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, không để ý tới lửa
giận trong mắt hắn. Giờ đây, sợ hãi hay chạy trốn cũng vô dụng, hơn nữa, hắn lại
truy đuổi tới cùng, nhanh như thế mà đã tìm thấy cô, cô đã không còn lựa chọn
nào khác! Nhưng cô sẽ không tuân lệnh, mà là trao đổi lợi ích!
Ánh mắt đầy sát khí của Triệu Tử Duy lướt qua Mộ Dung Tẫn đứng
bên, khóe môi nhếch một nụ cười châm biếm.
Nụ cười ấy khiến Mộ Dung Tẫn căm phẫn! Nhưng trải qua nhiều
biến cố trong thời gian ngắn như vậy, hắn đâu có dễ mất bình tĩnh. Đôi mắt đen
láy nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, không hề sợ hãi. Mộ Dung Tẫn nắm chặt tay Mộ
Dung Ca, thề trong lòng, hắn phải bảo vệ cô!
Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày, nhìn thẳng Triệu Tử Duy, đôi mắt
trong suốt thăm thẳm mà kiên định, soi rọi tâm hồn người khác. Tuy một thân đầy
bùn đất, nhưng đôi mắt cô sáng rực, dường như tâm hồn trong thân thể ấy không hề
thấp kém mà nó còn cao quý hơn tất thảy thiên hạ. Triệu Tử Duy nhìn đôi mắt xa
lạ kia, chợt giật mình.
“Thiếp chỉ là một người con gái vô cùng tầm thường, hèn mọn
không hơn không kém, vậy mà lại quấy rầy Thái tử nên thiếp chỉ còn cách rời
đi.” Giọng nói cô dù dịu dàng, nhưng vẫn nhận ra vài phần lạnh lùng trong đó.
Triệu Tử Duy nở nụ cười, quả nhiên, nàng không phải là một nữ
nhân ngu dốt! Trái lại, còn là một người rất thông minh! Một người con gái biết
giấu hào quang quanh mình, xa mà như gần, đúng là không đơn giản!
Vốn hắn nghĩ nàng là một nữ nhân vì muốn sống mà không từ mọi
thủ đoạn, đơn giản dễ nhìn thấu. Nhưng càng ở lâu hắn càng phát hiện ra, nàng
thần bí như áng mây trên bầu trời, nhìn gần có thể thấy được màu sắc, nhưng ẩn
sau màu trắng kia là sắc mây gì sợ là không ai lường được!
Lần đầu tiên, hắn thấy tò mò và hứng thú với một người con
gái.
Nghe câu trả lời, hắn biết, nàng đã đoán ra được chút gì đó!
Cho nên hắn chỉ cười đáp lại: “Ngươi cho rằng ngươi đủ tư cách sao?”
“Thái tử Tề quốc đâu cần hăm dọa như vậy? Theo như ta biết,
mỹ nhân bên người ngài nhiều vô kể, hàng năm các quan viên đều tiến cử thêm
giai nhân. Mất một người như tỷ tỷ thì đâu đáng ngại?”
Mộ Dung Tẫn vốn không định lên tiếng, dù sao bây giờ không
phải là lúc bại lộ thân phận trước mặt Triệu Tử Duy. Nhưng hắn lại nhận ra sự
khinh thường của y đối với Mộ Dung Ca, nếu đã thế, sao phải đuổi theo không dứt?
Chắc chắn có ẩn tình gì đây!
Trong lòng Mộ Dung Ca vô cùng căng thẳng, nhưng trên mặt
không chút biến sắc nào. Cô cười tươi rạng rỡ, chợt quỳ xuống hành lễ, thái độ
hoàn toàn tương phản với vẻ mặt. Ngay cả nụ cười cũng hơi thay đổi, nụ cười này
dịu dàng tao nhã, khiến người nào đó giật mình.
“Mấy ngày vất vả, không biết kết quả này có làm hài lòng
Thái tử không?”
Mộ Dung Tẫn khó hiểu, sao lúc này tỷ tỷ lại hành lễ theo quy
củ của Phong quốc? Thoáng chốc, khuôn mặt hắn cứng đờ nặng nề, lễ tiết này tỷ tỷ
đã biết trước! Đôi mắt hắn tràn đầy khí lạnh, nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy. Y
truy đuổi tỷ tỷ tới cùng là vì cái gì?
Ánh mắt Triệu Tử Duy chợt sắc bén, tập trung vào Mộ Dung Ca,
toàn thân lạnh lẽo. Ánh mắt ấy dường như xuyên qua người cô, có thể nhìn thấu
lòng cô!