Lực tay cực mạnh, tốc độ lại nhanh, khiến Mộ Dung Ca trầm mặt.
“Mau đuổi kịp!” Ánh Tuyết lạnh giọng ra lệnh. Thái độ Như
Băng hết sức nhún nhường, nhìn giống như cảnh chủ nhân quát tháo một người hầu
tầm thường. Còn Như Băng không dám cãi lại, đầu cúi gằm xuống, không dám nhìn
sang Mộ Dung Ca, buồn bã đáp lại: “Vâng.”
Ánh Tuyết lạnh lùng nhìn Như Băng, sau đó liếc sang Mộ Dung
Ca, trong mắt còn hiện vẻ ghen tị: “Mộ Dung Ca?” – Giọng nói cao ngạo, ả không
thèm nhìn tới cô nữa. Như Băng đi theo sau ả không dám phản kháng.
Khi tiếp xúc lần đầu với Ánh Tuyết, Mộ Dung Ca đã không có ấn
tượng tốt đẹp gì. Hơn nữa hiện giờ cô rất bực mình với thái độ không coi ai ra
gì của ả, cô nhếch mép cười lạnh, không thèm trả lời, chỉ nhìn kĩ Như Băng, thầm
lo cho nàng. Có lẽ tình cảnh của Như Băng so với tưởng tượng của cô còn tệ hại
hơn.
Ánh Tuyết thấy Mộ Dung Ca không có phản ứng, đáy mắt ẩn chứa
sự tức giận, nhẹ cau đôi mày lá liễu, ả cao giọng khinh thường nói với Mộ Dung
Ca: “Mộ Dung Ca?”
Như Băng lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Ca, Ánh Tuyết là tỳ nữ
có địa vị cao nhất, được Nguyên Kì trọng dụng. Cho nên, bọn nàng đều phải tuân
theo mệnh lệnh của ả, không dám trái lời. Nếu không, hậu quả rất khó tưởng tượng!
Bây giờ, Mộ Dung Ca không thèm để ý tới ả, chỉ sợ đã rước họa vào thân!
“Ngươi lấy tư cách gì mà quát tháo ta? Ánh Tuyết!” – Vẻ mặt
Mộ Dung Ca càng thêm lạnh lẽo, hai chữ Ánh Tuyết cuối cùng mang theo năm phần lạnh
lùng, ba phần khinh thường, hai phần chế giễu.
Ánh Tuyết trầm mặt, trong mắt hiện lên sát khí.
“Cút! Đừng làm vướng mắt ta!” – Mộ Dung Ca quát to. Tuy hiện
giờ bốn phía đều là địch, nhưng không phải ai cũng có thể trèo lên đầu nàng tác
oai tác quái! Tính nết hiền hòa không có nghĩa dễ bị bắt nạt.
Ngay sau khi cô nói xong, một thanh trường kiếm đã kề ngay cổ
cô.
“Ánh Tuyết cô nương, không thể được!” – Như Băng hoảng sợ
kêu lên.
“Ta sẽ lấy mạng ngươi!” – Ánh Tuyết híp mắt, nhìn chằm chằm
vào vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca, ả lạnh giọng nói.
Mộ Dung Ca cười khẽ: “Ngươi cứ thử xem!”
Đồng tử trong mắt Ánh Tuyết co lại. Không thể tin được, Mộ
Dung Ca lại chẳng hề sợ hãi! Ả do dự, bàn tay cầm kiếm hơi run rẩy, nhưng ả
nghĩ đến buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Thái tử chủ động yêu cầu một nữ nhân
theo hầu bên người, lòng ả đau như cắt, chua xót, khó chịu vô cùng. Dù gì cũng
chỉ là tính mạng của một tỳ nữ đê tiện, nếu ả lấy đi, cùng lắm thì quỳ xuống thỉnh
tội với Thái tử Tề quốc mà thôi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Ánh Tuyết, khiến ả trở tay không
kịp, một luồng sức mạnh kinh người từ phía sau ập đến hất bay ả văng xa mười
thước! Sức mạnh này vô cùng bá đạo, tàn nhẫn, như muốn lấy đi tính mạng của ả!
May mà ả có nội lực thâm hậu, nếu không đã xong đời rồi. Nhưng một chưởng này
đã gây trọng thương đến lục phủ ngũ tạng, máu ngọt từ họng xộc lên, tràn đầy
khoang miệng, ả phụt ra một ngụm máu đỏ tươi.
“Hỗn xược!”
Đôi mắt Triệu Tử Duy phủ đầy mây đen, lóe lên nét tàn nhẫn,
vẻ mặt độc ác nhìn Ánh Tuyết đang nằm cách xa mười thước. Mộ Dung Ca kinh ngạc ở
trong lòng Triệu Tử Duy, đúng vậy, là kinh ngạc. Cô đã sớm nhìn thấy Triệu Tử
Duy và Nguyên Kỳ đứng cách đó không xa, cho nên mới dám ngang nhiên như vậy,
không lo hậu quả. Cô đoán hắn sẽ ra tay. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tức
giận và sợ hãi của hắn, tức giận thì cô có thể lý giải được, dù sao cô vẫn còn
giá trị lợi dụng, còn sợ hãi thì…
Mấy ngày qua, tình cờ thấy những biểu hiện bất thường của hắn,
Mộ Dung Ca vốn rất mẫn cảm ít nhiều đoán được vài phần. Tuy vậy, lí trí mách bảo
cô không nên thừa nhận, mà cô cũng không dám thừa nhận.
Dường như ngay sau đó, cô được ôm vào lồng ngực ấm áp, nhiệt
độ cơ thể hắn rất ấm, đối lập với đôi mắt lạnh lẽo kia. Ánh mắt cô hơi dao động,
trong lòng dâng lên chút cảm xúc khác thường.
Nguyên Kỳ nhìn Mộ Dung Ca đang được Triệu Tử Duy ôm vào lòng
mà vẻ mặt không thể hiện ra bất kì cảm xúc nào. Nhưng lần đầu tiên, trên khuôn
mặt khuynh thành tuyệt thế ấy đã không còn nét cười thản nhiên có thể nhìn thấu
thế nhân nữa. Có một số việc, một vài cảm xúc, lý trí không phải muốn khống chế
mà được. Tất cả biến đổi như gió mây, khó có thể nắm bắt.
Triệu Tử Duy không thể kiềm chế được nhịp tim đập nhanh và nỗi
sợ hãi trong lòng. Hắn có khí phách ngạo nghễ, nắm giữ trọng quyền ở Tề quốc,
có thể hô mây gọi gió, nhưng trong lúc nữ nhân kia cận kề với cái chết, hắn lại
không kìm nén được nỗi sợ hãi! Lí do sợ hãi là gì, hắn không nghĩ ra, cũng
không thể truy cứu! Nhưng hiện giờ hắn biết, hắn đang rất phẫn nộ.
Triệu Tử Duy ôm chặt Mộ Dung Ca ở trong lòng, lạnh lùng nhìn
về phía Ánh Tuyết, lời nói rét thấu xương: “Dám động đến người của bản cung,
ngươi đáng bị tróc da lột xương!”
Đây không phải là lời đe dọa, hắn nói được làm được. Mộ Dung
Ca khẽ nhướng mày, giấu đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Thời đại loạn thế, xung
quanh tràn đầy sát khí và âm mưu, điều duy nhất cô có thể làm được là quản chặt
trái tim mình. Cô im lặng muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng lực tay hắn rất mạnh,
khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi.
Như Băng há hốc miệng nhìn Triệu Tử Duy ôm Mộ Dung Ca, vô
cùng kinh ngạc. Một người là Thái tử Tề quốc tôn quý bất phàm, một người là
Vương phi bị phế hèn mọn như cỏ rác, vậy mà Mộ Dung Ca có thể khiến cho Triệu Tử
Duy bảo vệ mình. Nàng ảm đạm nhìn sang Nguyên Kỳ đang đứng một bên, cuối cùng
thì ai mới có thể lọt vào mắt hắn? Nàng khổ cực cả đời chỉ sợ cũng chẳng được hắn
để ý.
Ánh Tuyết vô cùng kinh hãi, cảm giác sợ hãi lan ra toàn
thân. Một ca kĩ của Nguyên quốc mà lại được Thái tử Tề quốc bảo vệ! Ả kinh ngạc
bao nhiêu thì hối hận bấy nhiêu. Ả có thể theo hầu bên cạnh Nguyên Kỳ, đương
nhiên phải có năng lực phi phàm, giờ phút này ả biết mình phải làm gì.
Ả tuyệt đối không thể mang lại rắc rối cho Nguyên Kỳ!