Nhìn vẻ mặt bất mãn của Triệu Tử Duy, Mộ Dung Ca nhún vai.
Suy nghĩ ấy đã ăn sâu bén rễ vào hắn từ nhỏ, làm sao có thể thay đổi? Mà cô
cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ cải tạo hắn, vì cô biết chắc mình sẽ thất bại.
Triệu Tử Duy vẫn khép hờ con mắt quan sát Mộ Dung Ca, vẻ mặt
hắn khó đoán. Đây là tình huống chán ghét nhất, hắn từ từ uống hai ngụm nước,
sau đó vén mành nói với Lưu Vân đang ngồi canh giữ ở bên ngoài: “Ngươi đi giúp
cô gái kia.”
Lưu Vân nhận lệnh, gương mặt gã đầy vẻ kinh ngạc. Từ trước đến
nay Thái tử chưa bao giờ quan tâm tới mấy chuyện kiểu này, sao giờ vào địa phận
Phong quốc người lại để ý? Nhưng mệnh lệnh của Thái tử bất buộc phải tuân theo,
không được phép chống lại. Lưu Vân nhảy xuống xe, quay lại nơi xảy ra sự việc.
Mặc dù Triệu Tử Duy nói rất nhỏ nhưng Mộ Dung Ca vẫn nghe
rõ, cô mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh
của Triệu Tử Duy.
Hắn khẽ nhếch miệng, dịu dàng nói: “Bọn chúng làm bẩn mắt bổn
cung.”
Mộ Dung Ca nở nụ cười tươi, khoe hàm răng trắng bóng rực rỡ,
tâm tình của cô đang rất tốt, thật ra hắn cũng đâu phải là kẻ vô tình.
Giây phút này, nụ cười của cô không chút đề phòng, không cần
lấy lòng ai, nó sáng bừng như trăm hoa đua nở giữa mùa hạ, hương thơm mê người,
khiến ai đó ngẩn ngơ. Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười vui vẻ mà bản thân cũng không nhận
ra.
Lại nói về Nguyên Kỳ đang ngồi trên xe ngựa.
“Thái tử, thái tử Tề quốc vừa phái người đi cứu cô gái bị bọn
người quyền quý kia làm nhục.” – Từ lúc Phá Lãng phạm sai lầm phải quay trở về
Hạ quốc, Gia Kiệt trở thành trợ tá thân cận duy nhất bên cạnh Nguyên Kỳ, vừa có
tin tức từ ám vệ, hắn lập tức báo cáo với Nguyên Kỳ.
Trong mắt Nguyên Kỳ lóe lên vẻ kinh ngạc, giọng nói của y lạnh
như băng, “Đây không phải phong cách làm việc thường thấy của thái tử Tề quốc.”
Lúc này bọn họ đang ở trong lãnh thổ của Phong quốc, chắc chắn
Triệu Tử Duy không bao giờ lãng phí thời gian chỉ vì đám dân thường. Chợt y nhớ
ra trong xe ngựa của Triệu Tử Duy còn có Mộ Dung Ca, trong tất cả những nữ tử y
từng gặp thì chỉ có nàng là đặc biệt nhất. Cũng bởi vì nàng khác biệt nên mới
khiến Triệu Tử Duy phải thay đổi cách nhìn.
Nhưng cô gái thần bí như nàng ta liệu có biết mình đang bị
Triệu Tử Duy lợi dụng không?
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng ta đã chọn cầu xin sự giúp đỡ từ
Triệu Tử Duy, nguyên nhân là vì sao?
Gia Kiệt nhìn thấy vẻ thất thần thoáng qua trong mắt Nguyên
Kỳ, hắn khẽ nói ra những nghi ngờ của mình: “Cô gái tên Mộ Dung Ca ngồi cùng xe
ngựa với thái tử Tề quốc, dường như là người có vị trí quan trọng trong lòng
y.” – Mỹ nữ bên cạnh Triệu Tử Duy nhiều vô kể, người làm ấm giường cho y cũng
không ít, nhưng nhìn cách đối xử đặc biệt của y với Mộ Dung Ca hôm nay, cũng đủ
nói lên, trong lòng y, Mộ Dung Ca hoàn toàn hơn hẳn các cô gái khác.
Gia Kiệt có thể ở cạnh Nguyên Kỳ, vị trí thân cận hơn Phá
Lãng là bởi vì, tuy hắn không mưu trí bằng Phá Lãng nhưng hắn biết quan sát tỉ
mỉ, nói năng thận trọng, mọi việc suy nghĩ thấu đáo rồi mới cẩn thận ra tay.
Nguyên Kỳ dừng mạch suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Thái tử Phong
quốc hồi cung chưa?”
“Y đã trở về hoàng cung.” – Gia Kiệt cúi đầu trả lời.
Nguyên Kỳ gật đầu, đôi mắt thẳm sâu thêm vài phần, “Khánh
vương Nguyên quốc vẫn theo sau?”
“Vâng, ty chức đã phái người giám thị nhất cử nhất động của
hắn. Chủ công, có cần cho người chặn hắn lại không?”
Nguyên Kỳ cười nhạt, – “Không cần.”
Trời vừa tối, cả đoàn xe nghỉ ngơi tại khách điếm trong một
thị trấn.
Chỉ còn khoảng sáu ngày đi đường nữa bọn họ sẽ tới kinh đô
Phong quốc. Trên đoạn đường này vô cùng náo nhiệt, nơi đâu cũng thấy người người
mặc trang phục truyền thống khác nhau, hầu như mỗi ngày đều nghe thấy họ thốt
ra bốn chữ – Thiện Nhã công chúa, hơn nữa, trên mặt ai cũng đầy vẻ hâm mộ.
Tạm nghỉ ngơi ở khách điếm lớn nhất trong trấn, không ngờ ở
khu vực hậu viện của khách điếm bình dân này lại có đình hóng gió và một cây cầu
bắc qua con suối nhỏ. Quanh sân trồng đầy phi lao và hoa mẫu đơn. Phong cảnh mê
người ở nơi đây rất thích hợp với việc đi dạo sau bữa tối.
Mộ Dung Ca dùng xong bữa tối liền đi ra ngoài, bước thẳng tới
hậu viện. Thực ra không phải cô muốn đi ngắm cảnh, trong khách điếm có quá nhiều
người hỗn tạp, nguy hiểm lúc nào cũng bủa vây tứ phía, cô không dại mà đi lang
thang một mình. Nhưng lúc ăn tối cô đã nhìn thấy Như Băng ra dấu muốn gặp mặt.
Từ khi xuyên không đến đây, ngoại trừ Tẫn Nhi thì Như Băng là người duy nhất đã
từng giúp đỡ cô trong cơn khó khăn hoạn nạn, nên khi Như Băng chủ động muốn gặp,
cô không thể từ chối.
Đứng trước cửa sân, cô thấy ngay một cô gái xinh đẹp gầy gò
đang ngồi trong đình. Dưới ánh trăng, vẻ mặt của nàng mờ ảo, khuôn mặt hơi hốc
hác. Bước lại gần cô mới thấy rõ, nước mắt đang khẽ lăn dài trên má Như Băng,
so với lúc ăn tối, trông nàng ấy càng tiều tụy hơn.
Chỉ mới một lúc mà đã phát sinh chuyện gì ư?
“Cô đến rồi à.” – Như Băng ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Dung Ca,
nàng lập tức lấy tay gạt lệ trên má.
Mộ Dung Ca gật đầu ngồi xuống đối diện, cô cẩn thận quan sát
Như Băng, lòng thầm kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Ca khẽ
nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Như Băng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Như Băng nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Ca, trong thoáng chốc
vẻ mặt của nàng trở nên bất an, sợ hãi. Cố gắng đè nén nước mắt tràn khỏi mi,
nàng cắn chặt môi, cúi đầu nức nở: “Ta không xứng ở cạnh Thái tử.”
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” – Hai hàng lông mày của
Mộ Dung Ca nhíu chặt hơn.
Như Băng gượng cười, chậm rãi nói: “Ta đi theo Thái tử đã
hơn một tháng nhưng chưa từng được người gọi thị tẩm. Ta biết mình không còn
trong trắng, nhưng nhiều năm qua ta vẫn luôn vọng tưởng si mê với Thái tử, ngày
đêm tơ tưởng đến người, ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Ánh Tuyết nói rất
đúng, ta đã quá mơ mộng hão huyền. Lần này Thái tử muốn cưới Thiện Nhã công
chúa, ta càng khó thoát khỏi giấc mộng này. Sau bữa tối ta đã chủ động yêu cầu
được hầu hạ người, nhưng người lạnh lùng nhìn ta, trong mắt còn có sát khí. Ta
hiểu, sau này ta không bao giờ còn cơ hội lại gần người được nữa. Mộ Dung Ca,
ta phải làm gì đây? Phải làm thế nào thì Thái tử mới quan tâm đến ta? Ta cũng
không tham lam, ta chỉ muốn người ấy thỉnh thoảng nhớ đến ta mà thôi.”
Nói xong, Như Băng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca đầy mong đợi.
Thì ra là thế! Con người vốn hay tham lam, lúc ban đầu Như
Băng chỉ muốn dựa vào Nguyên Kỳ để rời khỏi Khánh Vương phủ, nhưng sau khi toại
nguyện, ngày đêm được nhìn thấy Nguyên Kỳ khiến nàng ấy lại nảy sinh tâm tưởng
khác. Thực ra điều này cũng không có gì sai trái, chỉ cần là con người thì nhu
cầu và nguyện vọng vẫn có thể thay đổi tùy theo hoàn cảnh.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Như Băng, cô thực sự không biết phải
trả lời như thế nào. Đối với Nguyên Kỳ, cô không thể hiểu được trong lòng y
đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cô biết rõ, đặt hy vọng quá nhiều thì cuối cùng chỉ
rước thêm thất vọng mà thôi!
Như Băng đã quá si mê y, nếu cô khuyên Như Băng dứt bỏ nhất
định nàng ấy sẽ không nghe. Nhưng Như Băng là người đã giúp đỡ cô trong lúc hoạn
nạn khó khăn nhất, ơn này cho đến chết cô cũng không quên, vì thế cô không thể
khoanh tay đứng nhìn Như Băng giãy dụa giữa vực thẳm đau khổ.
Đương lúc các nàng trầm mặc, thì ở góc sân xuất hiện một người
nam tử tao nhã như tiên, quyền thế khuynh thành, ánh mắt hắn thâm trầm liếc qua
phía đình quán.