“Mộ DungCa, cô được Thái tử Tề quốc yêu thích, khiến Như Cơ
phu nhân mà ngài ấy coi trọng nhất bị thất sủng, nhất định cô thông minh hơn
người. Hãy tin ta, thực sự ta không còn cách nào khác mới tìm gặp cô.” – Như
Băng thấy Mộ Dung Ca im lặng hồi lâu, thầm hoảng sợ, vội giãy bày tâm sự.
Nhưng sau khi nói xong, nàng lại tự cười giễu bản thân mình.
Thái tử Tề quốc là người có thể hiểu rõ sự thay đổi biến hóa, thủ đoạn của đám
nữ nhân trong mắt hắn giống như trò chơi của mấy đứa con nít ba tuổi, vậy nên
chắc chắn Mộ Dung Ca không hề dùng thủ đoạn nào. Nàng quá nóng vội sốt ruột sẽ
gây khó dễ cho Mộ Dung Ca. Như Băng lập tức tươi cười nói với cô: “Có phải bị
ta hù dọa rồi không? Ta cũng không hiểu sao mình lại biến thành nông nỗi này, mất
hết cả lý trí. Cô không cần để ý lời ta nói đâu, sau này ta sẽ không gây khó xử
cho cô nữa. Trong mắt Thái tử không có ta, đó cũng là chuyện bình thường, là do
ta tự mình đa tình mà thôi. Chỉ cần được nhìn thấy người là ta đã mãn nguyện lắm
rồi.”
Nàng hiểu rõ, nữ tử lưu luyến si mê Nguyên Kỳ giống nàng nhiều
không kể xiết, mà nàng cũng chỉ là một trong số ấy. Nàng thật may mắn mới có thể
đi theo hầu hạ, thường xuyên được nhìn thấy mặt người. Nghĩ tới đây, khuôn mặt
nàng sáng bừng lên, nở nụ cười thật tươi.
Mộ Dung Ca vốn đang ngẫm nghĩ không biết làm thế nào để
khuyên Như Băng, nghe xong lời nàng ấy nói, bỗng như thoát khỏi tầng sương mù,
khẽ cười nói: “Như Băng, người lương thiện như cô chắc chắn sẽ được hạnh phúc.”
“Ha ha, hiện giờ ta đang rất hạnh phúc.” – Như Băng hơi ngạc
nhiên, sau đó mỉm cười trả lời.
Mộ Dung Ca cười nhẹ, người nào sống không có ham muốn gì, có
lẽ cuối cùng sẽ được hạnh phúc. Nếu Như Băng luôn nghĩ như vậy, cả đời si mê
Nguyên Kỳ không đòi hỏi gì nhiều, có lẽ sẽ hạnh phúc. Càng biết nhiều chỉ càng
thêm đau khổ. Nghĩ thế, cô nhìn Như Băng nói: “Tình yêu là từ hai phía, nếu chỉ
yêu đơn phương cuối cùng sẽ tự làm mình đau khổ mà thôi.”
Lồng ngực Như Băng nhói lên, không thể kìm nén nỗi đau, nàng
cười khổ hỏi: “Nếu là cô, cô sẽ làm như thế nào?” – Sao nàng lại không biết yêu
đơn phương sẽ đau khổ như thế nào chứ, giống như thiêu thân lao vào lửa, cuối
cùng sau khi mây mưa thoáng qua, thứ mà nàng không tài nào khống chế nổi chính
là trái tim mình!
Nghe xong, Mộ Dung Ca ngẩng đầu ngắm vầng trăng trên bầu trời,
ánh mắt sáng ngời trong suốt tựa như hồ nước, ánh lên nét kiên định: “Người có
lúc buồn vui ly hợp, trăng có khi mờ tỏ khuyết tròn, trên đời này khó có thể
toàn vẹn như ý. Thứ mà bản thân có thể nắm giữ được chỉ có trái tim mình mà
thôi. Mất cái gì cũng được, ngàn vạn lần đừng đánh mất trái tim!”
“Cho nên cô mới rời khỏi Khánh vương phủ, chủ động hiến thân
cho Thái tử Tề quốc sao?” – Như Băng thầm kinh ngạc, có chút hoảng sợ. Nàng trước
giờ chưa hề nghĩ tới nếu không được Nguyên Kỳ sủng ái, nàng vẫn có thể nắm giữ
được trái tim mình. Nhưng sau khi thấy mọi đau khổ mà Mộ Dung Ca đã trải qua mà
nàng ấy còn kiên định được như vậy, Như Băng cảm thấy bội phục cô. Mộ Dung Ca
có sự kiên trì, nếu không thể chế ngự được số phận, thì phải khống chế được con
tim.
Đôi mắt sâu hun hút của Nguyên Kỳ đứng cách đó không xa, màu
đen trong mắt càng sậm và tối hơn, giống như bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp
mây mù. Mọi vật trên thế gian khi chạm đến đều bị hút vào hố sâu ấy. Hai mắt
sáng ngời của Mộ Dung Ca hơi dao động, có lẽ ngoại trừ Triệu Tử Duy ra, trong mắt
người khác cô đã không còn trong trắng. Đối với việc này, cô chẳng cần phải giải
thích rõ ràng, là xử nữ đối với cô không phải chuyện tốt đẹp gì. Cô gật đầu với
Như Băng, coi như ngầm thừa nhận.
Như Băng cười nói: “Hai người chúng ta xem ra đều thỏa mãn
nguyện vọng cả.” – Nhưng nàng không có cái nhìn thấu đáo như Mộ Dung Ca, nên
hôm nay nàng mới chất chứa bi thương, còn Mộ Dung Ca vẫn thức thời như cũ.
Một cơn gió thổi qua, phả vào mặt, hàng phi lao đong đưa
theo chiều gió, rì rào xào xạc. Hương hoa mẫu đơn vấn vít quanh mũi khiến tâm
trạng ai cũng trở nên dễ chịu hơn. Mộ Dung Ca từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ
giây phút nhàn hạ yên bình hiếm có, tựa như cả người được đặt trong rừng hoa mẫu
đơn. Bỗng nhiên, cô mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía gần đó. Vừa rồi dường
như cô ngửi thấy mùi hương đặc biệt lúc ẩn lúc hiện kia. Như Băng thấy cô thay
đổi sắc mặt, lập tức hỏi: “Sao thế?”
Mộ Dung Ca liếc nhìn Như Băng, lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ Như
Băng không nhận ra mùi hương thơm mát trên người Nguyên Kỳ ư? Nhìn dáng vẻ tò
mò của Như Băng, cô khẽ nhíu mày, chẳng lẽ xúc giác của cô quá nhạy cảm? Có thể
do mùi hương hoa mẫu đơn quá đậm mà hơi giống với mùi thơm đặc biệt ấy chăng?
“Không có gì.” – Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu.
“Ta rời đi đã lâu, Ánh Tuyết cô nương cần người chăm sóc bên
cạnh, ta phải về thôi. Hôm nay nhờ có cô chỉ bảo nên ta mới gỡ rối tơ lòng được.
Cám ơn cô nhiều lắm.” -Như Băng cúi đầu, nói với Mộ Dung Ca, sau đó hành lễ
xoay người rời đi.
Đợi Như Băng đi rồi, Mộ Dung Ca cũng đứng dậy phủi tà váy,
khi ra tới đình nghỉ mát cô bắt gặp Nguyên Kỳ vốn ở hậu viên từ lâu. Ánh mắt hắn
cao xa thâm trầm nhìn cô, vẻ mặt không rõ vui buồn khiến người khác không tài
nào đoán được hắn đang nghĩ gì.
“Thần thiếp Mộ Dung Ca bái kiến Thái tử.” – Cô cúi người, rũ
làn mi, khẽ nói. Cho dù biết hắn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mình và Như
Băng, cô vẫn giả bộ như chưa phát hiện ra hắn.
Nguyên Kỳ bước tới gần, dưới ánh trăng, bóng người cao lớn của
hắn bao phủ lấy cô, áp lực vô hình từ người hắn truyền tới.
Mộ Dung Ca cúi đầu, nhíu chặt mày, hắn muốn làm gì?