Hắn thân là Thái tử Hạ quốc, hiện giờ tới Phong quốc để làm
một chuyện vô cùng quan trọng, đâu có thảnh thơi mà cản đường cô? Mộ Dung Ca
bình tĩnh rời khỏi bóng người hắn, sau đó dịch sang một bên định đi qua. Nhưng
khi cô định rời đi, hắn đã cất lời, giọng nói rất ung dung, nhẹ như tuyết khiến
người khác khó có thể quên.
“Ngươi thực sự đã hầu hạ Thái tử Tề quốc sao?”
Một câu hỏi thẳng thắn! Giọng điệu tựa như đang hỏi, ngươi
dùng điểm tâm chưa? Ăn cái gì rồi? Nói trắng ra, ngươi với ai đó đã làm gì gì rồi?
Thiếu chút nữa là hỏi tiếp, cảm giác của người thế nào?
Khóe miệng cô run rẩy, trong lòng thêm một lần chất vấn: người
cổ đại bảo thủ vậy sao? Triệu Tử Duy đã vậy, giờ Nguyên Kỳ cũng thế!
Hết lần này đến lần khác, bọn họ thốt ra câu hỏi nhẹ như gió
thoảng mây trôi. Bầu không khí tràn ngập hơi thở ám muội khiến người ta đỏ mặt,
nhưng cô vẫn coi như không có gì, lễ phép đáp lại: “Vâng.”
Mây đen trong đôi mắt Nguyên Kỳ xoay vần, càng lúc càng u tối.
Bỗng nhiên Mộ Dung Ca có cảm giác mình đang lọt vào trong tâm bão, sự tăm tối
kia khiến cô hít thở không thông. Thời gian như ngừng lại, Nguyên Kì lâm vào trầm
mặc.
“Thái tử còn việc gì nữa không ạ?” Cô cung kính hỏi.
Nguyên Kì lấy lại tinh thần, cúi đầu quan sát cô. Nhìn từ
góc độ này, dáng vẻ Mộ Dung Ca khiêm tốn kính cẩn, thậm chí còn khiến người
khác có ảo giác cô cũng tầm thường như đám nữ nhân chuyên dùng sắc đẹp quyến rũ
người khác. Nhưng cô không hề hay biết, ánh mắt trong sáng không gợn chút si mê
và sự ung dung bình tĩnh của cô khi đối mặt với Nguyên Kỳ, đã khiến cô không hề
giống với người thường!
“Người có lúc buồn vui ly hợp, trăng có khi mờ tỏ khuyết
tròn. Trên đời này khó có thể toàn vẹn như ý, thứ mà bản thân mình nắm giữ được
chính là trái tim. Mất cái gì cũng được, ngàn vạn lần đừng đánh mất trái tim! Mộ
Dung Ca, quả thật ngươi đã khiến bản cung phải nhìn bằng con mắt khác.” – Ánh mắt
Nguyên Kỳ bình thản nhưng sắc bén, như xuyên thủng da thịt cô, giọng nói hắn
nhàn nhạt nhưng vô cùng lạnh lùng. Vẻ mặt hắn nhàn tản, từng câu chữ thốt lên tựa
như tăng thêm vài phần mị hoặc. Từng cử động đều đặc biệt hấp dẫn, khó trách lại
có nhiều người si mê hắn như vậy! Chẳng trách Như Băng chết mê chết mệt hắn đến
thế.
“Chẳng qua là vô tình thốt ra, xin Thái tử đừng để tâm.” –
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn hắn. Mấy câu nói của hắn đêm nay khiến người ta không
thể nắm rõ. Huống chi lòng dạ hắn thâm trầm khôn lường như vực sâu vạn trượng,
chẳng có một ai nhìn thấu. Giờ đây, cô đang kề cận bên mép vực sâu, hơn nữa, cô
còn biết hắn định làm gì.
Ánh mắt chợt lóe lên, hay mục đích của hắn cũng giống như
Triệu Tử Duy, đều muốn lợi dụng cô? Mộ Dung Ca thầm phán đoán, không biết trên
người cô có điểm gì để lợi dụng được? Nguyên Kỳ khẽ nhướn mày, khóe môi nhếch
lên thành một nụ cười khiến người khác mê đắm. Dường như tâm trạng lúc này của
hắn rất tốt, điều này khiến Mộ Dung Ca bối rối, cô nhăn mày, hắn có ý gì đây?
“Nếu Thái tử Hạ quốc không còn chuyện gì, thiếp phải về hầu
hạ Thái tử của mình. Thiếp xin cáo lui!” – Cô lại cúi đầu, bỏ ý định tìm hiểu hắn
muốn làm gì, dù sao đối với cô cũng chẳng có tác dụng mấy.
Không thấy hắn lên tiếng, cô cố gắng thoát ra khỏi bầu không
khí áp lực, ung dung rời đi. Mãi cho đến khi cô rời khỏi hậu viện, đóng cửa lại,
hắn cũng không mở lời, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cánh cửa hậu viện
khép lại, Gia Kiệt bước ra từ bóng tối, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Hắn không lo lắng
nàng Như Băng si mê Thái tử, mà là về lời nói “có thể vứt bỏ mọi thứ chứ không
thể vứt bỏ trái tim” của cô gái Mộ Dung Ca kia. Hình như chủ công có gì đó với
cô ấy.
“Chủ công, đại sự thống nhất thiên hạ quan trọng hơn.” – Hắn
là phụ tá, tất nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở người.
Nét u ám trong mắt Nguyên Kỳ vụt tắt, hắn kinh ngạc nhướng
mày về phía Gia Kiệt, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo: “Ngươi khác với Phá Lãng ở
chỗ biết quan sát kĩ càng, nếu không có sự trầm ổn cẩn thận ấy, ngươi và Phá
Lãng khác gì nhau.”
Gia Kiệt nghe vậy, lòng chấn động, lập tức cúi đầu: “Ty chức
biết sai rồi.” – Hắn quả thực đã sai. Trong mắt Thái tử, sự nghiệp thống nhất
thiên hạ mới là quan trọng nhất.
-
Cứ tưởng sau một ngày dài đằng đẵng, Mộ Dung Ca có thể trở về
phòng ngủ ngon một giấc. Ai ngờ sau khi đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Triệu Tử
Duy ngồi trong đó, cô thật sự muốn chửi bới một trận! Thằng nhãi ranh không có
chuyện gì làm sao? Đã khuya thế này còn đến phòng cô làm gì?
“Bái kiến Thái tử.” – Cô hơi mệt mỏi thi lễ.
Triệu Tử Duy ngồi trên giường, tư thế lười nhác tà mị, tay
phải đang nghịch thứ gì đó, nhìn mà như không nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Mới gặp
Thái tử Hạ quốc từ hậu viện về sao?”
Cô biết chuyện ở hậu viện sẽ đến tai hắn, chỉ không ngờ sau
khi hắn biết lại đến chất vấn cô ngay như vậy: “Vâng.”
“Thái tử Hạ quốc dung mạo khuynh thành, đứng đầu nam tử
trong thiên hạ. Sao ngươi không ngẩng đầu nhìn kĩ hắn?” – Tay phải Triệu Tử Duy
vẫn đang đùa nghịch thứ gì đó trên giường, giọng nói miễn cưỡng nhưng ẩn chứa
vài phần dò xét.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ vì sao hắn
lại hỏi vậy, nhưng khi nhìn thứ đồ trên tay Triệu Tử Duy, đồng tử co rút lại.
Đó là hai tấm ngân phiếu mà cô vất vả kiếm được, vẫn chưa kịp
đổi ra thành bạc. Cô đã giấu chúng kĩ càng, sao hắn vẫn tìm thấy được? Bây giờ
hắn đùa nghịch chúng, rốt cục có ý gì?
Cô nhìn chằm chằm vào hai tấm ngân phiếu để sau này làm vốn
sinh sống của mình, lòng thầm cân nhắc câu hỏi của Triệu Tử Duy, sau đó lại cúi
đầu trả lời: “Ở trong mắt thiếp, chỉ có Thái tử mới là người đứng đầu nam tử
trong thiên hạ. Cho dù là kẻ nào cũng không thể so sánh nổi.”
Triệu Tử Duy nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt Mộ Dung Ca,
thầm cười, hóa ra thứ cô ấy coi trọng nhất là tiền bạc! Nghe cô nói xong, giọng
như thành khẩn, thực ra lại vì bạc mà miễn cưỡng trả lời, hắn bật cười: “Đúng vậy
ư?”