Lâm Vi nhìn bộ quần áo Mộ Dung Ca đang mặc trên người mà
trong lòng cảm thấy cực kì thoải mái. Ả đã chờ đợi quá lâu rồi, mộng ước bấy
lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực. Mộ Dung Ca là kẻ vô đức vô năng (không
đức hạnh, không tài cán), nó cũng có chút sắc đẹp đấy nhưng làm sao có thể đem
so sánh được với ả chứ, thế mà từ trước đến nay nó luôn đứng ở trước ả, nổi bật
hơn ả. Bây giờ thì bị trời trừng phạt rồi nhé Mộ Dung Ca, quả nhiên là sảng
khoái, sảng khoải quá!
Mộ Dung Ca thong dong nhìn Lâm Vi, có lẽ mấy lời trào phúng
này đối với Mộ Dung Ca trước kia là đòn vũ nhục trí mạng nhất, nhưng với cô bây
giờ thì loại công kích bằng võ mồm này chỉ như nước bẩn ở dưới cống mà thôi, đã
là cống thối thì cô cũng chẳng bận tâm làm gì. Nhưng mà không bật lại một chút
thì không được, “Lâm trắc phi, vận đời vẫn thường xuyên thay đổi đấy.” – Một
ngày nào đó, chắc chắn ả Lâm Vi này sẽ phải cúi đầu xuống cầu xin cô.
“Đúng vậy, vận mệnh đổi thay nên Mộ Dung Ca ngươi mới không
thể ngờ được rằng mình sẽ có ngày hôm nay phải không? Nhưng ngươi yên tâm, trắc
phi ta cũng không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, cho dù tể tướng đã phạm vào tội
lớn tày trời nhưng ta vẫn có lòng tốt đến cầu xin Khánh vương lưu lại mạng sống
cho ngươi đấy.”
Lâm Vi nghe thấy câu nói của Mộ Dung Ca lại tưởng rằng cô
đang nhận thua, muốn lấy lòng ả ta nên đắc ý lắm, lòng tự tôn to đùng của ả được
thỏa mãn rồi, vì thế mới giả vờ bày ra bộ dạng ân nhân cao thượng, nói này nói
nọ ở trước mặt Mộ Dung Ca.
Nhóm tỳ nữ đang ngồi trong phòng cũng hiểu sai lời nói của Mộ
Dung Ca, bọn họ đều cho rằng Mộ Dung Ca đã cam chịu số phận rồi, các nàng ấy đều
nhìn cô bằng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa. Người này đã từng có
thân phận Khánh vương phi cao quý nhưng bây giờ lại chẳng bằng các nàng, mới
nghĩ đến đây thôi mà tất cả các tỳ nữ đều nhìn Mộ Dung Ca bằng ánh mắt trào
phúng.
Nghe Lâm Vi nói mà khóe miệng của Mộ Dung Ca cũng nhẹ dương
lên, Lâm Vi hiểu lầm? Càng tốt, dù sao bây giờ cô cũng đang thế đơn lực bạc,
tuy rằng trong lòng cô vô cùng khinh thường Lâm Vi nhưng cũng không thể trực tiếp
đấu tay đôi với ả ta được, đành tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung. Đối với
Mộ Dung Ca mà nói thì chừng này không là gì cả, ở kiếp trước, vì có thể được sống
yên ổn tại tập đoàn R mà cô đã phải chịu khổ không biết bao nhiêu lần, duy có
tính mạng là không bị uy hiếp mà thôi, chỉ cần là chuyện liên quan tới tính mạng
thì cô không thể coi thường, cô khẽ cười: “Tạ Lâm trắc phi.”
“Coi như ngươi cũng biết điều đấy, biết mình là ai, thế thì
ngươi cũng không thấy khổ lắm đâu. Thôi, đêm nay chuẩn bị cho tốt, Trương tướng
quân muốn ngươi đến hầu hắn, ngươi hãy chuẩn bị cho cẩn thận, nếu làm không tốt
thì ta cũng khó mà bảo hộ được cho ngươi!” – Lâm Vi vịn vào tỳ nữ ở phía sau, dùng
tư thái thướt tha nhất nằm trở lại trên ghế mây, tiếp tục để nhóm tỳ nữ sửa bộ
móng tay.
Vừa nghe thấy ba chữ ‘Trương tướng quân’, nhóm tỳ nữ đã vô
cùng kinh ngạc, rồi cả đám cùng đưa ánh mắt chờ-mong-xem-kịch-vui về phía Mộ
Dung Ca.
Đặc biệt là Tiểu Từ, nàng ta giả bộ che miệng cười nói:
“Chúc mừng Mộ Dung Ca, đêm nay chỉ cần cô hầu hạ cho Trương tướng quân thật tốt,
không biết chừng lại được đổi đời đâu!”
Trương tướng quân? Ánh mắt của Mộ Dung Ca dần trở nên lạnh lẽo,
u ám, chiến tướng của Nguyên quốc – Trương tướng quân, bề ngoài thô lậu, tứ chi
phát triển, là mãnh tướng dưới quyền của Khánh vương, hắn đã từng lập vô số chiến
công, có thể nói là một người được Khánh vương trọng dụng. Nhưng hắn là kẻ nam
hay nữ gì cũng xơi tất, trong phủ của hắn lúc nào cũng có sẵn vài tên đồng nam
xử nữ [i](nam nữ thiếu niên nhỏ tuổi, còn zin)[/i], mà số lượng công chúa cùng
thiên kim tiểu thư bị hắn đùa giỡn cho đến chết cũng không ít, thủ đoạn hắn
dùng để trêu đùa đám nữ nhân, nam hài vô cùng tàn nhẫn, có thể nói hắn là kẻ cuồng
bạo, dâm tà. Nghe nói, có một bé gái mười tuổi bị hắn cầm roi quất khiến cho da
thịt trên người cô be bét, lúc cô bé ngất lịm đi hắn liền làm nhục cô, sau đó
còn tàn ác đến mức đem cô bé đang hấp hối kia thưởng cho đám thủ hạ đã lâu chưa
được gần đàn bà, đúng ba ngày sau cô bé tắt thở bọn chúng mới buông tha.
Mộ Dung Ca nhíu chặt mày, cô nhìn bộ dạng vui sướng của đám
người này mà trong lòng cũng cảm thấy tức giận vô cùng, những lời nói vừa rồi của
Tiểu Từ vẫn còn đang lởn vởn bên tai cô, giống như dầu được đổ thêm vào lửa,
khiến nỗi tức giận của cô bừng lên như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tất cả.
Một ý định lóe lên trong đầu cô, cô nhìn Tiểu Từ rồi khẽ mở
đôi môi lộ ra hàm răng trắng bóc, tạo thành một nụ cười dịu dàng xinh đẹp như vầng
trăng trên cao, “Đa tạ lời chúc của Tiểu Từ cô nương.” – Muốn cô được đổi đời
sao? Cô cũng không ngại hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Từ, để không uổng công
nàng ta vì cô mà ‘lao tâm khổ tứ’ suốt từ sáng đến giờ.
Không phải là Mộ Dung Ca bị bức đến đường cùng rồi nên mới
dám trèo lên giường của Trương tướng quân đấy chứ? Hay là cô ta định tìm chỗ dựa
mới vững chắc hơn? Cô ta đang bị kích động tới mức choáng váng đấy à?
Đôi mắt Lâm Vi trở nên căng thẳng, ả nhìn chằm chằm vào
gương mặt của Mộ Dung Ca, nhìn một hồi vẫn không phát hiện ra được gì mới chịu
thu hồi ánh mắt sắc như dao, ả đang lo lát nữa khi Khánh vương hồi phủ nhìn thấy
Mộ Dung Ca lại hối hận đổi ý, không xử nặng với cô ta nữa, nên đành phất tay,
“Ngươi về chuẩn bị đi.” – Qua tối nay, Mộ Dung Ca sẽ chính thức là một ca kĩ, một
ả ca kĩ bị ngàn người làm nhục, vạn người chà đạp! Sau này cô ta sẽ không bao
giờ là cái gai trong mắt của ả nữa, ả cũng chẳng rảnh đến mức để ý quá nhiều đến
một đứa ca kĩ nhỏ nhoi.
“Dạ.” – Mộ Dung Ca đáp nhẹ, nhìn qua trông vô cùng cung
kính. Nhưng lúc cô vừa xoay người đi ra, thì Lâm Vi bỗng nhiên lại ngẩng đầu
lên nhìn chằm chằm vào cô một lần nữa, không biết vì sao ả vẫn cảm thấy rất bất
an, Mộ Dung Ca lại chịu an phận như thế sao?
Trước cặp mắt hoài nghi của Lâm Vi, Mộ Dung Ca vẫn tự nhiên
bước ra ngoài, cô dừng lại trước cánh cửa vừa đóng kín, trong mắt ánh lên tia lạnh
lẽo. Trước đây, Mộ Dung Ca chưa bao giờ bị người khác nhục mạ, thế mà mới đến
đây được nửa ngày cô đã bị nhục mạ tới ba – bốn lần, đáng nhớ thật đấy. Thù
này, cô ghi sổ!
Quay về phòng, Mộ Dung Ca lôi chiếc bánh bao của Như Băng ra
ăn, thân thể này bình thường chắc hay ăn ít nên chỉ cần một chiếc bánh bao là đủ
no rồi, sức lực cũng dần dần hồi phục.
Ăn xong, cô lập tức đi vơ vét khắp phòng xem có tìm được vật
gì khả dĩ để phòng thân được không, nhưng mò mẫm một lúc vẫn không thấy gì. Cuối
cùng, cô tìm được một vật ở trong ngăn kéo bàn trang điểm, là một chiếc túi
thơm phủ đầy bụi.
Cô thổi lớp bụi trên mặt túi rồi cúi đầu nhẹ ngửi mùi hương
của chiếc túi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hơi hoa mắt chóng mặt, cô biết mùi
hương này, lại thử hít thêm một hơi nhỏ, đây là mê dược?
Mê dược?! Cô khẽ nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo nhưng vô
cùng bình tĩnh, ông trời cuối cùng cũng đã chịu giúp cô rồi! Còn chưa đẩy cô đến
đường cùng!