Mộ Dung Ca không trốn tránh. Cơn gió se lạnh thổi qua khiến
cơ thể cô run lên. Cô bình tĩnh đối mặt với Triệu Tử Duy, không làm động tác vô
dụng lấy tay che thân.
Mộ Dung Ca chẳng muốn tốn công giải thích. Ngay từ trước khi
bị lột sạch quần áo, cô đã nhìn thấy đôi mắt hừng hực lửa dục của hắn. Cô chuẩn
bị tâm lý từ đêm qua, nếu đã không thể chạy trốn khỏi hắn thì sau này cô cũng
khó bảo vệ được sự trong trắng của mình, vậy, cô cho hắn!
Mộ Dung Ca biết, có lẽ đời này không có nam nhân nào vì cô
mà bỏ đi tam thê tứ thiếp, vậy cô cũng sẽ làm theo ý mình, sống độc thân đến cuối
đời cũng tốt.
Giờ phút này, lần đầu tiên tấm thân trần của cô bị một người
đàn ông nhìn thấy, lại còn xem xét một cách kỹ lưỡng, ánh mắt hắn bỏng cháy trượt
một đường từ đầu xuống đến chân, không buông tha bất cứ nơi nào trên thân thể
cô. Nơi nào ánh mắt hắn đi qua, nơi đó như đang có một bàn tay vô hình khẽ ve
vuốt. Mặc dù Mộ Dung Ca không hề có kinh nghiệm trong việc yêu đương nam nữ,
nhưng ở thời hiện đại, cô cũng từng nghiên cứu mấy bức ảnh nóng bỏng của Nhật.
Đó là lý do vì sao cô không hề sợ hãi, chỉ dùng ánh mắt trong veo nhưng chứa đầy
băng lạnh nhìn hắn.
Đáy lòng, Mộ Dung Ca vẫn hy vọng hắn sẽ tự tay mặc lại quần
áo cho cô, và nói với cô rằng hắn sẽ chờ, cũng sẽ chứng minh cho cô thấy, chỉ cần
cô muốn, hắn sẽ đồng ý! Nhưng tất cả chỉ là sự giãy dụa trong lòng cô mà thôi.
Trong quãng thời gian ở chung với hắn, cô biết, hắn không phải loại người có thể
chờ đợi và theo đuổi. Cũng sẽ không buông tha một nữ tử đã nhiều lần khơi lên dục
vọng của hắn.
Mộ Dung Ca tự chất vấn chính mình, đối với việc sắp xảy ra,
cô sợ sao? Trong lòng thầm lắc đầu, không, hắn muốn cô, hơn ai hết trong lúc
này cô biết, cô trốn không thoát khỏi hắn.
Ánh mắt Triệu Tử Duy tập trung lên làn da trắng mịn như bông
tuyết của Mộ Dung Ca, trong con ngươi của hắn tràn đầy dục vọng. Từ khi hắn hiểu
biết đến nay, chưa từng có người con gái nào lại khiến hắn chờ mong đến vậy. Hắn
vẫn luôn biết thân thể của cô rất đẹp, khó có nữ tử nào so sánh được với cô.
Hôm nay cô tỉnh táo đứng trước mặt hắn như vậy, mặc cho hắn quan sát, tư thế của
cô vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, tư thế đó càng khiến hắn không thể rời mắt
khỏi cô.
“Bản cung không cho nàng cơ hội hối hận!” – Lửa dục bùng
phát khiến giọng nói của hắn trở nên khàn khàn trầm thấp. Bỗng Triệu Tử Duy ôm
chặt cô vào lòng. Cách một lớp quần áo nhưng hơi nóng của hắn vẫn bao phủ lấy
cơ thể cô, nó làm cô muốn trốn khỏi hắn.
Mộ Dung Ca nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói của
cô vẫn trong vắt nhưng lạnh nhạt, – “Vậy Thái tử thấy vừa lòng chưa?”
“Nàng tựa yêu tinh, yêu ma đánh cắp hồn phách của bản cung.”
– Đôi mắt hắn sâu thẳm, hơi thở gấp gáp hơn, hắn dùng cả hai tay mạnh mẽ ôm chặt
lấy cô.
Vốn cô tưởng rằng hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc mà ném
cô lên giường, nhưng hắn lại dịu dàng đặt cô xuống giống như đang nâng niu một
báu vật quý giá, độc nhất vô nhị. Lúc này, cô chợt có cảm giác mình đang được
quý trọng.
“Mộ Dung Ca, bản cung muốn dịu dàng với nàng.” – Hắn nhẹ
nhàng vuốt ve hai gò má, nâng chiếc cằm nhỏ xinh, buộc đôi mắt long lanh như nước
của cô phải nhìn thẳng vào hắn.
Nghe lời nói này, Mộ Dung Ca chỉ mỉm cười, sự dịu dàng của hắn
đối với cô chỉ là bớt đi vài phần khuất nhục mà thôi. Mộ Dung Ca quật cường nhắm
hai mắt, tránh né ánh mắt nhuốm đầy dục vọng kia.
Thời gian từ từ trôi qua, cô có thể nghe thấy âm thanh lạnh
lùng của Quất Đào đang ở bên ngoài phân phó công việc cho các tỳ nữ, và….
Hắn cởi y phục, có tiếng y phục rơi nhẹ xuống đất.
Triệu Tử Duy đứng ở bên giường, phơi bày thân hình tráng kiện
của mình, hắn nhìn thân thể của Mộ Dung Ca, hai tròng mắt đen kịt càng thêm tối
tăm sâu thẳm, nếu đã muốn, hắn sẽ không bao giờ do dự.
Cúi người khóa đôi môi cô, mùi vị ngọt ngào như một chiếc
chìa khóa mở ra dục vọng khát khao của hắn.
Đôi môi nóng rực điên cuồng chiếm lấy, không để cô được phản
kháng.
Đôi tay có phần thô ráp của hắn vuốt ve khắp người Mộ Dung
Ca.
Hắn say đắm, si mê vẻ đẹp này, loại cảm giác sắp có được cô
khiến hắn sung sướng muốn nổ tung. Hắn nhớ kỹ những lời nói đã hứa hẹn với cô,
Mộ Dung Ca khác với những người con gái khác, hắn sẽ thật dịu dàng để cô có thể
cảm nhận được sự vui sướng khi cả hai cùng thân mật.
Cảm giác xa lạ này khiến Mộ Dung Ca muốn trốn tránh, hơi thở
mãnh liệt của hắn tràn đầy trong khoang mũi, hắn buông đôi môi cô và trượt xuống
dưới…
Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn lên chiếc bóng hắt lên vách tường,
cô thầm nghĩ, cuối cùng cũng không thể giữ được!
“Nhìn bản cung! Không được trốn tránh, nàng là người của
ta!” – Hắn đè lên người cô, dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh.
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, nhưng không nghe lời hắn, hai mắt
cô vẫn nhắm nghiền.
Hắn tức giận, hạ thân càng đè chặt hơn, hắn lặp lại một lần
nữa: “Mộ Dung Ca, nhìn bản cung!” – Hắn muốn cô nhớ thật kỹ cảm giác này, loại
cảm giác tiêu hồn khắc ghi vào tận xương tủy này chỉ có hắn mới có thể mang đến
cho cô.
Mộ Dung Ca mở hai mắt, nhìn thẳng vào hắn, môi nở nụ cười
quyến rũ, nụ cười rực rỡ kia so với bông tường vi nở rộ còn đẹp hơn vài phần,
nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng trong trẻo và lạnh lùng, cứ như thể sự đụng chạm
khơi gợi lửa dục này của hắn đối với cô chẳng là gì cả.
Triệu Tử Duy thở hổn hển, cố gắng áp chế dục vọng của mình.
Lúc này đây, toàn bộ cơ thể cô, những gì riêng tư nhất thuộc về cô đều phơi bày
trước mắt hắn, vẻ đẹp đó làm hắn rung động. Trái tim hắn đập loạn nhịp!
Mộ Dung Ca không muốn chuyện này xảy ra, nhưng nó cứ lần lượt
phát sinh, và cuối cùng không thể giữ được nữa.
Vật ấm nóng cứng nhắc nào đó dừng ở ngưỡng cửa, sắp đẩy vào
trong cô, nhưng ở thời điểm then chốt nhất, đôi mắt dán chặt vào từng nhất cử
nhất động của cô lại khẽ nhíu mày, hắn do dự. Nhưng ý nghĩ đó chỉ qua trong
thoáng chốc, hắn không cho phép mình chùn chân!
“Người xác định chưa?” – Mộ Dung Ca cố gắng giữ bình tĩnh,
nhưng giọng nói của cô vẫn có phần run rẩy, giọng nói trong vắt mềm mại như
lông tơ cọ vào lòng người nghe.
Hắn không kịp đề phòng, tim chợt nảy lên một tiếng, tròng mắt
đen láy nhuốm đầy dục vọng khẽ động. Hắn xác định chưa? Không hiểu sao, khi nhìn
thấy sự bình tĩnh muốn buông xuôi trong mắt cô lại khiến hắn chần chừ.
Nhưng khi nhìn thấy thân hình kiều diễm ở dưới thân mình, hắn
nhớ lại ngày hôm đó ở rừng cây, cô múa điệu vũ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, như
có như không, khi cô tung người bay lên dường như đang muốn tung cánh bay vút
lên trời cao, chạy trốn khỏi hắn, lòng khẽ động, hắn gật đầu.
Gương mặt Mộ Dung Ca giãn ra thành nụ cười tươi rói, cô nhắm
hai mắt lại. Nếu hắn đã muốn, cô… cho hắn.
Trong lòng Triệu Tử Duy rõ ràng đã xác định muốn làm như vậy,
nhưng khi hắn thấy nụ cười của Mộ Dung Ca, đôi lông mày lại nhíu thật chặt.
“Bẩm Thái tử, Thái tử Phong quốc mở yến tiệc nhỏ ở Lộc
Nguyên đình, mời Thái tử cùng Thái tử Hạ quốc tới dự. Thái tử Hạ quốc đã đi rồi,
cung nhân của Thái tử Phong quốc đang đứng ở trước cửa chờ người ra. Thái tử….”
– Khi hắn còn đang do dự chần chừ, ngoài cửa có người tới bẩm báo.
Đôi mắt Triệu Tử Duy tối sầm, Thái tử Phong quốc thật khéo
chọn thời điểm. Hắn cúi đầu ngắm nhìn gương mặt khuất phục của Mộ Dung Ca, đôi
lông mày nhíu chặt dần giãn ra, trái tim buộc chặt của hắn cũng dần buông lỏng.
“Bản cung sẽ làm như nàng mong muốn.” – Dục vọng trong lòng
Triệu Tử Duy dần dịu xuống, khôi phục lại dáng vẻ lười nhác thường thấy, hắn cất
giọng nói khàn khàn như lời từ cõi âm.
Mộ Dung Ca lập tức mở mắt, kéo chiếc chăn gấm phủ lên người,
cô rủ mi không nhìn hắn. Sau khi mặc xong quần áo, Triệu Tử Duy liếc mắt nhìn
cô, hắn không đoán được những suy nghĩ trong cái đầu xinh đẹp kia. Cả hai người
họ vừa có sự gần gũi về thể xác, chỉ thiếu một chút nữa hắn đã chiếm được cô.
Mặc dù lúc này hắn thấy cô im lặng, bình tĩnh, nhưng thật ra
hắn biết cô đang thầm thở phào trong lòng. Mộ Dung Ca là một nữ tử thông minh,
nếu đã biết không thể trốn tránh, cô chấp nhận!
Nhưng kiểu chấp nhận này….
Trước khi đi, hắn nhìn cô thật sâu, đôi môi mấp máy muốn nói
gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời, nhớ lại cảm giác dục vọng sôi trào
mãnh liệt khi nãy khiến hắn không biết nói gì.
Chờ đến khi chỉ còn một mình trong phòng, Mộ Dung Ca mới quấn
chiếc chăn gấm quanh người, xuống đất nhặt từng món y phục, mặc lại lên người
mình.
Mộ Dung Ca cười một cách miễn cưỡng, sau khi mặc xong quần
áo cô nghiêng đầu nhìn hình dáng mình trong chiếc gương lớn. Tuy đây chỉ là
gương đồng nhưng cô vẫn thấy rõ đôi môi đang sưng đỏ, trên cổ đầy vết hôm bầm
tím. Hình như Triệu Tử Duy rất thích hôn môi cô, thích nhẹ nhàng mút cánh môi,
bá đạo khai mở hàm răng, đảo loạn suy nghĩ của cô, buộc cô phải cùng hắn chìm đắm
trong sự giao hòa, gắn bó thể xác.
Vừa rồi, chỉ còn kém một chút nữa thôi là cô đã mất tất cả.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hắn mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng nhíu mày, kỳ thực vừa nãy cô cũng nghĩ hắn sẽ tiến vào, dù
sao chuyện hắn muốn có được cô chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng cuối cùng hắn
lại buông tay.
Có lẽ hắn đang dần dần thay đổi?
Mộ Dung Ca đưa tay xoa những vết bầm tím trên cổ, phải làm
sao để che hết chúng đây? Dùng phấn cũng không thể xóa hết, xem ra đành phải
đem chúng đi rêu rao khắp nơi…
Hít sâu một hơi, Mộ Dung Ca định rời khỏi phòng, nhưng cô
phát hiện trong khoang miệng của mình vẫn còn vương vấn hơi thở tình dục nồng đặc
của Triệu Tử Duy.
Mộ Dung Ca cúi đầu bước nhanh ra ngoài. Sau khi ra khỏi
phòng, cô hít một hơi căng đầy không khí trong lành vào lồng ngực, luồng không
khí ấm áp khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Mộ Dung Ca nhớ lại ánh
nhìn của Triệu Tử Duy khi hắn buông tha cho cô, từ trong ánh mắt đấy cô biết, hắn
sẽ không dễ dàng chạm vào cô một lần nữa.
Mộ Dung Ca cười khổ, cô không ngờ mình vẫn có thể bảo vệ được
trinh tiết. Lời mời của Thái tử Phong quốc đến rất đúng lúc, chỉ chậm một phút
nữa thì Triệu Tử Duy đã chiếm được cô.
Khi trở về phòng, cô đụng phải Quất Đào.
Khác với ngày thường, cô không hề nhìn thấy nét địch ý nào
trong mắt Quất Đào
“Mộ Dung Ca, Thái tử sủng ái ngươi thì ngươi cũng phải trung
thành với Thái tử. Càng phải hầu hạ Thái tử cho tốt, để Thái tử chuyên tâm vào
những việc đại sự khác.” Quất Đào bước tới, tận tình khuyên nhủ. Nghe vậy, Mộ
Dung Ca cười nói: “Quất Đào, cô không cần lo lắng ta sẽ dụ dỗ Thái tử. Ta nghĩ
trên thế gian này sẽ chẳng có nữ tử nào có thể quấy nhiễu tâm chí mạnh mẽ của
người. Cũng như lời cô nói đó, Thái tử sủng ái ta.”
“Sủng ái” so với “yêu” chỉ hơn một chữ, nhưng lại có một khoảng
cách khá xa!
Trong mắt Quất Đào hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ
nhìn Mộ Dung Ca, muốn từ đôi mắt cô nhìn ra ý đồ nào đó, nhưng chẳng thu được
gì. Mộ Dung Ca đi lướt qua người Quất Đào, trở về phòng mình. Còn Quất Đào cả
người cứng ngắc nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Ca, bỗng phát hiện Mộ Dung Ca càng
ngày càng khó đoán!
….
Lộc Nguyên Đình
Ánh mắt Lâm Khinh Trần ôn hòa nhìn hai người đối diện, giơ
bình rượu lên cười nói: “Hai vị Thái tử có thể tới Phong quốc, là vinh hạnh của
Phong quốc!”
Triệu Tử Duy cười nhạt nói: “Thái tử Phong quốc khách khí rồi.
Hôm qua tới hoàng cung Phong quốc, đã nghĩ phải tới gặp Thái tử nhưng do đường
xa mệt mỏi, đành phải nghỉ trước vậy.” Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng Lâm
Khinh Trần, quả như lời đồn, hiền hòa dễ mến. Nhìn ánh mắt ôn hòa của y, đúng
là không màng đến danh lợi.
Nguyên Kì cười nói: “Vẫn nghe nói Thái tử Phong quốc thích
ngao du tứ bể, không ở trong hoàng cung. Nhưng bây giờ lại có thể gặp được Thái
tử, ngồi uống rượu ngắm cảnh, nhân sinh thật thú vị!” Ánh mắt bí hiểm lướt qua
Lâm Khinh Trần và Triệu Tử Duy, đôi môi khẽ nhếch, mọi nét đẹp lộng lẫy trong
thiên hạ như thu cả vào trong một nụ cười. Khiến người khác mỉm cười mà cam tâm
tình nguyện cúi đầu.
“Ha ha, bản cung nghe nói hai vị Thái tử đều tụ hội về Phong
quốc, bèn vội vã trở về. Trên đường nghe không ít chuyện kể về hai vị, thật
kính nể.” Lâm Khinh Trần khẽ cười, mọi lời nói thốt ra tựa như một cơn gió mát,
khiến người khác cảm nhận được cái tâm vô cầu của y. Đáy mắt y dâng lên một tầng
ảm đạm, cho dù là Nguyên Kì với nụ cười nhạt khiến kẻ khác cúi đầu hay Triệu Tử
Duy một thân khí phách, sự tồn tại của bọn họ nhất định sẽ khiến Phong quốc đi
tới chỗ diệt vong.
Phụ hoàng tuổi cao nên hồ đồ, những việc xấu đã làm không
ít, y thân là phận làm con không thể xuất thủ với cha mình. Nhưng ông ấy khiến
dân chúng Phong quốc phải chịu cảnh lầm than, cho dù là bị đày xuống mười tám tầng
địa ngục cũng không hết tội! Tuy lòng đau xót nhưng Lâm Khinh Trần biết, đây là
số mệnh không thể né tránh.
Ánh mắt Triệu Tử Duy đảo qua Lâm Khinh Trần, nhìn bàn tay cầm
chặt bình rượu của y, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn. Vậy người có thể sưởi ấm
cõi lòng y là nữ nhân kia sao?
“Chín ngày sau là sinh thần của hoàng đế quý quốc, bản cung
đại diện Tề quốc đến chúc mừng hoàng đế Phong quốc. Lúc ấy Thiện Nhã công chúa
sẽ chọn một trong những vị khách đến để hòa thân, có thể nói là song hỉ. Nhưng
bản cung nghe tin, Thái tử Phong quốc để tang người vợ đã mất từ lâu, giờ Thái
tử không định trong ngày song hỉ ấy mà cưới thêm giai nhân sao?” Ánh mắt sắc
bén của Triệu Tử Duy liếc sang Lâm Khinh Trần, không bỏ sót bất kì biểu hiện
nào của y. Trong con ngươi đen thẳm của Nguyên Kì chợt ánh lên tia sáng rét lạnh.
Lâm Khinh Trần kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy, không hiểu rốt cục
hắn có ý gì, y chỉ lắc đầu cười khẽ: “Bản cung cả đời chỉ có một người vợ, đó
là Thái tử phi đã qua đời. Đời này sẽ không cưới thêm ai khác.”
“Thái tử khẳng định chứ? Nếu Thái tử phi sống lại thì sao?”
Triệu Tử Duy vừa nhấp rượu vừa hỏi.
Lâm Khinh Trần khẽ lắc đầu, cười ôn hòa: “Giai nhân bên người
Thái tử Tề quốc nhiều vô số, đương nhiên sẽ không thể hiểu cảm giác ngày đêm
mong nhớ cả thể xác và tinh thần của bản cung được.”
Chỉ vì một người mà ngày nhớ đêm mong ư? Triệu Tử Duy bỗng
nghĩ tới người mà bản thân hắn ghen tị, nữ nhân cực kì ghen tị kia…
Nguyên Kì híp mắt nhìn những ngón tay thon dài đang cầm bình
rượu, Lâm Khinh Trần tuy hiền hòa, không có lòng tranh đoạt quyền vị, nhưng y lại
có trí tuệ hơn người…
….
Ngự thư phòng, Chiêu Đức điện.
Khuôn mặt hoàng đế Phong quốc Lâm Thu Thành già nua đến khó
tin, kích động đi từ án thư xuống: “Thanh Nhi, con đang nói gì vậy?”
Sự kích động của Lâm Thu Thành, Lâm Thanh Nhã đã sớm đoán được,
trong cung cấm ẩn chứa nhiều bí mật không muốn ai biết, cũng là nơi đen tối khiến
con người ta mất lưỡi! Nếu không phải nàng tốn công sức quan tâm tới, sẽ không
bao giờ biết được bí mật phụ hoàng đã chôn sâu đáy lòng! Vì bí mật này mà Lâm
Khinh Trần rời xa Phong quốc, mấy năm cũng không trở về một lần. Vốn tưởng rằng
bí mật này sẽ theo nàng suốt cả cuộc đời, nhưng không ngờ ông trời có mắt!
“Thái tử phi sống lại.” Nàng nhìn vẻ mặt kích động của phụ
hoàng, trả lời rành rọt.
“Hiện giờ nó đang ở đâu?” Lâm Thu Thành vội vàng hỏi, khuôn
mặt đầy nếp nhăn đỏ bừng, hai mắt mở trừng trừng, nhìn Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã dịu dàng nở nụ cười quyến rũ: “Phụ hoàng không
cần phải lo lắng như vậy, nàng ta có dung mạo giống y như đúc Thái tử phi. Thân
phận là tỳ nữ bên người Thái tử Tề quốc.”
“Tỳ nữ bên người Thái tử Tề quốc sao?” Lâm Thu Thành nghe
xong, thu lại vẻ kích động trên mặt, sau đó nhíu mày hơi thất vọng. Nếu là người
bên cạnh Thái tử Tề quốc, sự việc sẽ khó giải quyết.
Nhận thấy sự mất mác và không cam lòng của Lâm Thu Thành,
Lâm Thanh Nhã che miệng cười: “Phụ hoàng cả đời anh minh thần vũ, sao lại dễ
dàng lùi bước như vậy?” Giờ đây khi nhìn thấy vẻ oai hùng mười mấy năm trước của
phụ hoàng hoàn toàn biến mất, Lâm Thanh Nhã nhịn không được cất tiếng châm chọc,
đúng là càng già càng mất hết dũng khí.
Lâm Thu Thành nhìn vẻ mặt tươi cười của con gái, ánh mắt
sáng rực: “Con có biện pháp gì?”
“Phụ hoàng chỉ cần đưa cho nhi thần một nửa hồi môn của tỷ tỷ,
nhi thần chắc chắn sẽ cố hết sức ngăn chặn phiền toái cho phụ hoàng một cách toại
nguyện.” Lâm Thanh Nhã quỳ xuống hành lễ, không do dự cất cao giọng.
“Chuyện này…” Lâm Thu Thành bối rối nhíu mày. Phong quốc còn
phải dựa vào Thiện Nhã để duy trì yên ổn vài năm, dù sao các nước khác đang rục
rịch nhòm ngó Phong quốc…
Lâm Thanh Nhã ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Thanh Nhã hiện giờ
đã mười lăm, đương thì thanh xuân. Mặc dù dung mạo không được khuynh quốc
khuynh thành như tỷ tỷ, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt sắc. Tấm lòng muốn giúp sức
cho phụ hoàng không hề kém với tỷ tỷ, Thanh Nhã nguyện vì phụ hoàng và Phong quốc
mà hiến dâng tất cả.”
Lâm Thu Thành nhìn con gái quỳ trên mặt đất, trước kia ông
ít khi để ý nàng, nhưng giờ phút này chợt phát hiện ra, tuy nàng mới mười lăm
nhưng so với mẫu thân còn xinh đẹp hơn vài phần. Ông là nam nhân, đương nhiên
biết nam nhân thích dạng nữ nhân như thế nào. Có Thục quý phi dạy dỗ, hẳn là
Thanh Nhã sẽ không khiến ông thất vọng. Đôi mắt hỗn độn dần trở nên sáng tỏ, nếu
là một công đôi việc, chẳng phải sẽ rất tốt hay sao? Nghĩ thế bèn vỗ tay: “Trẫm
đồng ý.”
….
Triệu Tử Duy và Nguyên Kì cùng quay về hành cung, dọc đường
đi hai người đều im lặng không nói gì.
Đến trước cửa Vĩnh Đức cung, Triệu Tử Duy bỗng dừng bước, hắn
quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm không chút giấu diếm sát khí đang dâng đầy, giọng
nói lạnh như băng: “Sau này Thái tử Hạ quốc vẫn nên ít gặp Mộ Dung Ca thì hơn.”
Nghe vậy, Nguyên Kì khẽ nhướng mày, ánh mắt bình thản như hồ
sâu không đáy, hắn nở nụ cười thanh nhã: “Thái tử Tề quốc, ngươi cẩn thận quá mức
rồi.”
Bốn mắt nhìn nhau, sóng ngầm cuộn trào, giống như trên chiến
trường giết địch, không ai dễ dàng bại trận, đây là một cuộc đọ sức!
Bỗng nhiên, cánh cửa Vĩnh Đức cung mở ra, hai cô gái bước ra
từ trong, chính là Mộ Dung Ca và Như Băng.