Mộ Dung Ca tạm ngừng bước, giọng nói quen thuộc phía sau như
thấu tận trời cao, nhưng trong lời nói lộ vẻ bỡ ngỡ và xa cách.
Cô không muốn gặp lại hắn. Có những lúc, quá lưu luyến một số
thứ không nên, sự dây dưa ấy chỉ khiến mình càng chìm sâu vào đau khổ, mà người
ở lại cũng không được thoải mái, cho nên, tội gì phải vậy!
Rõ ràng cô đang ở giữa một ván cờ, bị cuốn vào vòng xoáy quyền
lực. Phải cố gắng hết sức để lựa chọn cách thức sinh tồn thích hợp với mình, vô
tình động tâm chỉ đổi lấy cái ham muốn khó cưỡng nổi. Trải qua bao tranh đấu,
cô đã ngộ ra chân lý sinh tồn ở thế giới này.
Vậy chẳng phải hắn là người rõ nhất hay sao? Trong thế tục
này, có lẽ không nên mong chờ thứ tình yêu chỉ có ở trong mơ kia.
“Thiếp nay đã là nô tỳ của Thái tử Hạ quốc, hiện giờ đêm
khuya, thiếp phải quay về Trường Xuân cung thu xếp mọi thứ.” Cô không quay đầu
lại, chỉ đứng im tại chỗ, mắt nhìn thẳng phía trước, thanh âm trong trẻo mà lạnh
lùng.
“Mộ Dung Ca…” Giọng nói của người đằng sau có chút bất đắc
dĩ. Ba chữ này, trước đây hắn hay gọi, khi ấy lòng cô không phức tạp như bây giờ.
Cô từ từ nhắm mắt, cố bình tĩnh nhưng lại bị tiếng gọi của hắn
mà tâm dần dần đau. Cuối cùng cô thở dài, đã là người thì chẳng thể cắt đứt thất
tình lục dục, chỉ lạnh lùng nói: “Thiếp mong sau này Thái tử Tề quốc được bình
an, toại nguyện như ý.”
Thời thế loạn lạc, khó cầu nhất chính là bốn chữ khỏe mạnh
bình an! Cô cảm ơn hắn đã từng ra tay cứu giúp khi ở phủ Khánh vương. Nhưng giờ
đây, cô chỉ có thể nói những lời đơn giản ấy mà thôi.
“Hận bản cung sao?” Hắn thấy cô bước qua ngưỡng cửa, nửa người
đã ở ngoài Vĩnh Đức cung, sắc mặt trầm xuống hỏi.
Nghe vậy, cô mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Không.”
Cô chẳng có lí do gì để hận hắn, ngay từ đầu đã biết kết quả,
giữa hai người họ không tồn tại chữ hận.
Nhìn bóng cô kiên quyết rời đi, thân hình cao lớn của hắn
hơi lay động, cứ đứng im tại chỗ nhìn cánh cửa Vĩnh Đức cung không một bóng người.
Đứng như vậy bao lâu hắn cũng chẳng biết. Mãi cho đến khi
sau lưng vang lên tiếng Lưu Vân.
“Thái tử, đêm đã khuya rồi.”
Đêm đã khuya…
Đôi mắt hắn khẽ dao động, đêm khuya là lúc nam nữ yêu nhau tới
điên long đảo phượng (cái này các nàng tự hiểu nha, tớ không giải nghĩa đâu
híhí), người con gái nói không hận hắn kia có rơi vào vòng tay của Nguyên Kì
hay không? Có bị Nguyên Kì đặt dưới thân, tùy ý thưởng thức vẻ đẹp của riêng
nàng? Nguyên Kì có đối xử dịu dàng với nàng không?
Nàng vẫn là xử nữ, cho dù nàng bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng chẳng
phải vẫn sợ hãi hay sao? Nguyên Kì nên dịu dàng với nàng mới phải.
Hắn nắm chặt tay, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Nếu nàng muốn giữ trong sạch, hẳn là có thể. Nhưng hắn không
phải là Nguyên Kì, hắn có thể nhịn được, còn Nguyên Kì…
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn xạm đi vài phần.
Lưu Vân và Quất Đào nhìn nhau, cùng lo lắng cho Thái tử. Biểu
hiện hôm nay của Thái tử khác trước rất nhiều, bọn họ ít nhiều cũng cảm nhận được
khi đưa Mộ Dung Ca cho người kia, Thái tử không vui. Tuy bọn họ đã đạt được mục
đích khi tới Phong quốc, nhưng Thái tử không còn tâm trạng vui vẻ trước khi đến
nữa.
Dùng một nữ tử để đổi lấy thứ tất cả bọn họ mong muốn, không
cần nói ra, nhưng họ đều vui mừng ra mặt. Xuất phát từ suy nghĩ riêng, bọn họ
không hề muốn vì một nữ tử mà Thái tử thay đổi ý định ban đầu. Dù sao nữ nhân
trong thiên hạ nhiều vô kể, còn cơ hội thống nhất thiên hạ có rất ít, một khi bỏ
lỡ, có thể sẽ lỡ cả đời.
*************
Mộ Dung Ca đi thẳng về Trường Xuân cung, giờ này thường thì
Trường Xuân cung đã đóng cửa, nhưng hiện tại cánh cửa cung lại mở rộng, đèn đuốc
sáng rực, đây là lần thứ hai cô tới nơi này. Hoa phù dung màu trắng nở đầy sân
bị ánh đèn nhuộm đỏ, hoàn toàn tương phản với lần trước, đầy vẻ mê ly mị hoặc.
Ánh Tuyết và Như Băng đứng chờ cô trong viện, thấy sau lưng
cô đeo một chiếc túi vải, hai người lộ vẻ kinh ngạc, cô mang ít đồ vậy sao?
Ánh Tuyết thầm cười lạnh, xem ra Mộ Dung Ca đã sớm biết sẽ
có một ngày Thái tử tìm đến, cho nên mới dùng vài thứ linh tinh, nhìn bộ dạng
nàng ta có chút khẩn cấp, ả hừ lạnh: “Không ngờ ngươi tới đây nhanh như vậy, dù
sao Thái tử Tề quốc cũng từng là chủ tử của ngươi, sao không ở lại hầu hạ ngài ấy
một đêm?” Thân thể dơ bẩn mà cũng dám dụ dỗ Thái tử, thật không biết tự lượng sức
mình! Câu cuối cùng ả nói thật to, có thể khiến người trong phòng cũng nghe rõ.
Những lời này thật ra ả cũng muốn để Thái tử nghe thấy, Thái tử biết thân thể Mộ
Dung Ca dơ bẩn, là người Thái tử Tề quốc không cần mà chuyển cho người khác.
Như Băng nhìn Mộ Dung Ca đi tới, trong lòng dấy lên cảm giác
khó tả. Nàng không thể hình dung được cảm xúc hiện giờ là gì, khi nàng biết
trong yến tiệc Mộ Dung Ca bị Triệu Tử Duy đưa cho hoàng đế Phong quốc, rồi sau
đó được Nguyên Kì cứu về, nàng đã sửng sốt hồi lâu.
Hóa ra, trong mắt Nguyên Kì, Mộ Dung Ca có chút khác biệt.
Giờ đây, khi nghe thấy lời nói mỉa mai của Ánh Tuyết, nàng
khẽ nhăn mày. Sao Ánh Tuyết không thể buông tha cho người ta? Nếu được lựa chọn,
Mộ Dung Ca sao có thể để cho bản thân bị tung đi hứng lại trong yến tiệc? Nếu
thật sự đi theo hoàng đế Phong quốc, chỉ sợ tháng ngày sau này sẽ rất cực khổ.
Nhiều ngày qua, nàng đã nghe được rất nhiều chuyện về lão hoàng đế kia, mặc kệ
tuổi tác đã cao, vẫn yêu thích nữ sắc, ba nghìn người trong hậu cung lão đều đã
thị tẩm hết. Dựa vào thân phận của Mộ Dung Ca, sợ rằng sẽ bị hãm hại trong chốn
hậu cung này!
Mộ Dung Ca nghe vậy, cười nhạt nói: “Chi bằng Ánh Tuyết cô
nương báo cáo Thái tử, chỉ cần Thái tử đồng ý, ta sẽ về Vĩnh Đức cung.”
Dứt lời, cô tiếp tục sải bước về hướng tẩm cung của Nguyên
Kì.
Vẻ mặt Ánh Tuyết cứng đờ, không ngờ Mộ Dung Ca lại chẳng
chút sợ hãi nào. Hiện giờ Thái tử đang ở trong thư phòng, ả sao dám tiến đến quấy
rầy. Hơn nữa Mộ Dung Ca là người của Thái tử, sao người có thể để cho nàng ta hầu
hạ Thái tử Tề quốc? Ả lập tức túm cánh tay Mộ Dung Ca, nhíu mày hạ giọng:
“Ngươi muốn đối nghịch với ta?”
“Ánh Tuyết cô nương, Mộ Dung Ca tuyệt đối không có ý này.”
Như Băng thấy Ánh Tuyết nổi giận, lập tức mỉm cười giải thích hộ Mộ Dung Ca.
Ánh Tuyết trừng mắt lườm Như Băng: “Dựa vào thân phận của
ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta? Ở đây không có việc của ngươi, cút sang
bên!”
Ánh mắt Mộ Dung Ca hiện lên tia lạnh thấu xương, cô hất mạnh
tay: “Buông ra!”
Lần đầu gặp mặt, Ánh Tuyết đã muốn lấy mạng cô, lần thứ hai
cũng như thế, nếu giờ cô lùi bước không dám phản kháng, chẳng phải sau này Ánh
Tuyết càng được thể làm tới ư? Mộ Dung Ca cô nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa dễ
bị ức hiếp! Cô không ngốc nghếch mà cho rằng ăn nói khúm núm với Ánh Tuyết, sau
này ả ta sẽ tha cho cô. Nếu cô có ý nghĩ ngu ngốc đáng chết này, từ lúc xuyên
qua tới giờ, chắc đã phải chết mấy lần rồi!
“Ngươi dám nói chuyện kiểu đấy với ta ư?” Vẻ mặt Ánh Tuyết
không tin nổi, ả là tỳ nữ đứng đầu, tất cả mọi tỳ nữ hầu hạ Thái tử đều phải
nghe theo lệnh của ả, không ngờ Mộ Dung Ca lại không đặt ả vào trong mắt!
Mộ Dung Ca lạnh lùng lườm Ánh Tuyết, nói: “Người duy nhất có
thể sai khiến ta chỉ có Thái tử.” Nếu Nguyên Kì muốn cô, cô tin rằng trên người
mình có chỗ lợi dụng được, đã như vậy, cô phải tự bảo vệ mình.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ánh Tuyết hiện sát khí, nhưng trải
qua chuyện lúc trước, ả không dám liều lĩnh hành động, chỉ tức giận hét to:
“Bây giờ ngươi là nô tỳ của Thái tử, tất cả tỳ nữ bên người Thái tử đều phải nghe
theo lệnh của ta, ngươi cũng không ngoại lệ! Hôm nay ta cảnh cáo ngươi lần đầu
tiên cũng là lần cuối cùng, sau này còn cãi lệnh ta, thậm chí dám bất kính với
ta, ngươi đừng mong có một cuộc sống yên bình!” Nếu không phải vì Mộ Dung Ca, ả
sẽ không rơi vào tình cảnh cả đời không mang thai được, nếu không phải vì Mộ
Dung Ca, bản thân ả sẽ không đến mức yếu ớt như vậy. Một cước của Triệu Tử Duy
ngày ấy không những khiến ả mất khả năng làm mẹ, còn phế bỏ đi võ công nhiều
năm tu luyện, giờ đây, ả khác gì một phế nhân.
Nghe xong, Mộ Dung Ca khẽ nhướng mi, nhìn vẻ mặt lo lắng của
Như Băng, cô tin Ánh Tuyết nói được là làm được. Dù sao trước đây khi Như Băng
đi theo Thái tử Hạ quốc, ả đã dùng mọi thủ đoạn hành hạ nàng. Hiện giờ Như Băng
hi vọng Mộ Dung Ca có thể nhận sai với Ánh Tuyết, để sau này có một cuộc sống dễ
chịu hơn.
Đúng lúc ấy, Gia Kiệt bước ra từ thư phòng của Nguyên Kì, hắn
liếc mắt phức tạp nhìn Mộ Dung Ca, sau đó nhìn sang Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết lập tức cúi chào, cung kính hành lễ: “Tham kiến
tiên sinh.”
Gia Kiệt là phụ tá của Nguyên Kì, mà chức danh phụ tá ở Hạ
quốc rất được kính trọng, địa vị ngang hàng với quan viên trong triều, cho nên
Ánh Tuyết không dám làm càn trước mặt hắn. Hơn nữa, Gia Kiệt còn có thể bày mưu
tính kế cùng Thái tử, được Thái tử rất coi trọng, nên ả không thể đắc tội.
Mộ Dung Ca cũng nhẹ nhàng thi lễ, thu hồi ánh mắt, dường như
không phát hiện ánh mắt đánh giá của Gia Kiệt.
“Tham kiến tiên sinh.” Như Băng cũng lập tức hành lễ.
Gia Kiệt gật đầu, vẻ mặt trầm ổn, chỉ nhìn Ánh Tuyết phân
phó: “Thái tử có lệnh, Mộ Dung Ca chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của người. Tạm thời
Ánh Tuyết ngươi đi an bài chỗ ở cho Mộ Dung Ca.”
“Cái gì?” Nghe xong, Ánh Tuyết ngẩng đầu thật mạnh nhìn Gia
Kiệt, không thể tin nổi. Nếu Thái tử nghe thấy những lời nói vừa rồi của ả, biết
được Mộ Dung Ca đã không còn trong sạch, vậy mà người lại bảo vệ Mộ Dung Ca!
Nhìn vẻ kinh ngạc của Ánh Tuyết, Gia Kiệt nhíu mày, giọng
nói vẫn lãnh đạm: “Ánh Tuyết, ngươi không có tư cách nghi ngờ mệnh lệnh của
Thái tử.”
Thân thể Ánh Tuyết run lên, sao bản thân có thể quên ước
thúc về lời nói và hành động, thiếu chút nữa đã phạm sai lầm. Ả không nên tuyên
chiến công khai với Mộ Dung Ca ở giữa sân như vậy!
Mộ Dung Ca khẽ nhướng đuôi mày, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc.
Như Băng khiếp sợ quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, chàng đối xử đặc
biệt với Mộ Dung Ca sao?
“Mộ Dung Ca, vào hầu hạ Thái tử đi.” Gia Kiệt nhìn sang Mộ
Dung Ca, trong mắt đầy vẻ phức tạp.