Nghe Gia Kiệt nói vậy, đôi mắt ung dung trấn định của Mộ
Dung Ca chợt lóe sáng, nàng tự cười mình tránh được Triệu Tử Duy lại đến Nguyên
Kỳ. Trống ngực hơi đập nhanh, Mộ Dung Ca nhớ lại lần gặp gỡ ở phủ Khánh vương,
Nguyên Kỳ đã từng hỏi cô có muốn hầu hạ hắn hay không, lúc đó câu trả lời của
cô là không. Lần thứ hai trên đường tới Phong quốc, hắn cũng hỏi cô có còn là xử
nữ hay không. Có lẽ nào hắn đã sớm để ý tới cô? Hôm nay vận đổi sao dời Mộ Dung
Ca lại rơi vào tay Nguyên Kỳ, chẳng lẽ thứ hắn muốn có chỉ là thân thể của cô
thôi sao?
Sắc mặt Mộ Dung Ca trở nên trắng bệch, nếu đúng là vậy thì
dù cô có trốn cũng không thoát!
Khóe miệng Mộ Dung Ca co rúm, tự hỏi từ bao giờ mình lại có
sức hấp dẫn lớn đến vậy? Có thể khiến hắn thương nhớ, tương tư?
Hay là, thứ càng không có được thì càng muốn có, chờ chiếm
được rồi mới phát hiện, thì ra chỉ là như vậy?
Gia Kiệt vẫn quan sát phản ứng của Mộ Dung Ca, thấy gương mặt
cô không hề lộ vẻ vui mừng khiến y hiểu ra vì sao Thái tử lại mất công sức với
cô gái này như vậy.
Ánh Tuyết cảm thấy thật khó tin, Thái tử cho gọi Mộ Dung Ca
vào hầu hạ! Ả rất muốn suy nghĩ một cách lý trí nhưng lại bị đố kỵ che mắt, trực
tiếp chất vấn Gia Kiệt: “Tiên sinh, ngài nên khuyên giải Thái tử, Mộ Dung Ca đã
từng hầu hạ Thái tử Tề quốc nên đâu còn tấm thân xử nữ nữa. Cô ta sao có thể
dùng thân thể dơ bẩn này để hầu hạ thái tử? Nếu được, nô tỳ xin lập tức đi an
bài xử nữ để hầu hạ Thái tử ngay.”
Bờ môi Như Băng bạc phếch, nàng khẽ run rẩy, mắt ngấn lệ.
Chàng chưa từng để người con gái nào động vào chứ chưa nói tới chuyện có lọt
vào mắt chàng hay không. Ở bên cạnh chàng ba tháng nhưng Như Băng chưa bao giờ
thấy chàng gọi bất kỳ cô gái vào tới thị tẩm. Như Băng luôn nghĩ rằng bởi vì những
tỳ nữ bên cạnh chàng đều có thân phận ti tiện nên không có tư cách làm ấm giường
cho chàng, nhưng lúc này đây chàng lại muốn truyền gọi Mộ Dung Ca, như thế chẳng
phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Chàng hẳn đã biết Mộ Dung Ca đã từng hầu hạ
Triệu Tử Duy chứ?
Nhưng lúc này Như Băng lại ao ước chàng để ý tới Mộ Dung Ca,
vì điều đó đồng nghĩa với việc nàng vẫn còn cơ hội. Như Băng không muốn cả ngày
lẫn đêm chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn chàng, chỉ cần một đêm thôi, một đêm hoan
ái giữa hai người cũng khiến nàng cả đời vui sướng.
“Hỗn xược! Chuyện của Thái tử không khiến bất cứ người nào
chất vấn! Ánh Tuyết, nếu ngươi không muốn giống như Phá Lãng thì mau tỉnh táo lại
đi!” – Gia Kiệt trừng mắt, vẻ mặt lạnh băng mắng Ánh Tuyết. Từ sau khi bị
thương, Ánh Tuyết ngày càng trở nên không biết chừng mực, xem ra không bao lâu
nữa nàng ta sẽ bị Thái tử đuổi đi, rồi cũng sẽ giống như Phá Lãng, trở về Hạ quốc
bị tất cả mọi người giễu cợt, không thể sống yên ổn ở trong hoàng cung Hạ quốc
nữa.
Ánh Tuyết im lặng, nếu bị Thái tử trách phạt chắc chắn tình
cảnh của ả sẽ còn thê thảm hơn Phá Lãng gấp nhiều lần, ả không dám lên tiếng,
nhưng cũng không cam lòng.
Mộ Dung Ca gật đầu, đưa tay nải cho Như Băng: “Như Băng, đồ
đạc của ta tạm thời để ở chỗ cô vậy.”
Như Băng hoàn hồn, khó khăn lắm mới gạt bỏ được những dòng cảm
xúc ngổn ngang, nàng gượng cười, đáp: “Ừ, ta sẽ giữ gói đồ này thay cô.”
————-
Lạc Hoa cung.
“Công chúa, Thanh Nhã công chúa đã không còn là mối uy hiếp
của người nữa rồi.” – Xảo Vân đứng bên cạnh vừa tháo mấy món trang sức trên đầu
Lâm Thiện Nhã xuống, vừa vui vẻ nói. Những chuyện xảy ra trong Nghi Xuân cung
ngày hôm nay đều ngoài dự liệu. Xảo Vân không ngờ hoàng thượng lại đáp ứng lời
yêu cầu vô lý của công chúa Thanh Nhã, đem một nửa phần hồi môn của công chúa
Thiện Nhã cho nàng ta, may sao hoàng thượng đem công chúa Thanh Nhã gả cho Thái
tử Tề quốc. Nhưng điều khiến Xảo Vân kinh ngạc nhất chính là trên đời này lại
có một nữ tử giống hệt Thái tử phi đã chết.
Sắc mặt Lâm Thiện Nhã trở nên trầm ngâm, nhìn khuôn mặt xinh
đẹp của mình ở trong gương đồng, Lâm Thiện Nhã chậm rãi nở nụ cười, “Xảo Vân,
em nói đứa nô tỳ kia có đẹp bằng bản cung không?”
“Sao công chúa lại hỏi như vậy? Dù đứa tỳ nữ kia có khuôn mặt
giống Thái tử phi nhưng nó cũng chỉ là phận tôi tớ. Hơn nữa, dù ở Phong quốc, Hạ
quốc hay ở bất cứ quốc gia nào, thì việc trao đổi, đem tặng tỳ nữ đều rất thường
tình, chẳng phải các vị hoàng tử khi ra ngoài đều luôn dắt theo vài đứa xử nữ
hay cơ thiếp đó sao? Công chúa không cần lưu tâm đến một đứa nô tỳ, nó sao có
thể so sánh được với thân phận cao quý của người. Đã là nô tỳ thì cả đời này vẫn
chỉ là một nô tỳ mà thôi.” – Xảo Vân vừa nói vừa trợn mắt, như thể đó là điều
vô cùng hiển nhiên.
Lâm Thiện Nhã đang u sầu bỗng tươi vui hẳn lên, tối nay nàng
bị cú đánh đột ngột của Lâm Thanh Nhã làm ảnh hưởng tới tâm trạng nên lúc này lại
vì một đứa nô tỳ mà lo lắng đến mức thất thần, may mà Xảo Vân nhắc nhở nàng.
“Nhưng đứa nô tỳ ấy quả thực quá giống Thái tử phi đã qua đời,
nếu được ở bên cạnh hầu hạ Thái tử thì chính là phúc phận của nó, nhưng rốt cuộc
thì đứa nô tỳ ấy cũng không có cái phúc này.” – Xảo Vân nói tiếp.
“Được rồi, đừng… nói về nó nữa. Em mau sai cung nhân chuẩn bị
nước nóng, bản cung muốn tắm rửa.” – Lâm Thiện Nhã phất tay, ý muốn Xảo Vân
không nói về chuyện của Mộ Dung Ca nữa, sau đó đứng dậy hất mái tóc đen dài ra
sau lưng, chân bước về phía tấm bình phong.
Xảo Vân lập tức đáp: “Dạ.”
————-
Vĩnh Ninh điện.
Lâm Thanh Nhã thân thiết kéo cánh tay của Thục quý phi, nũng
nịu, “Mẫu phi, rốt cuộc Thanh Nhã cũng được toại nguyện, Lâm Thiện Nhã không thể
địch lại con.” – Hôm nay nàng âm thầm lật ngược thế cờ, khiến không chỉ một
mình Lâm Thiện Nhã bất ngờ, mà chắc hẳn các tỷ muội khác cũng vô cùng ngạc
nhiên. Những kẻ thích đứng sau lưng nói nàng chỉ biết dựa vào Mẫu phi để sinh tồn
ở trong cung nay cũng phải sợ nàng rồi nhé!
Không phải nàng được tùy tiện gả cho một gã quan viên trong
triều, mà là gả cho Thái tử của Tề quốc hùng mạnh.
“Sau này con là Thái tử phi của Tề quốc, vinh quang này
không một đứa con gái nào trong Phong quốc có thể so sánh bằng. Biểu hiện của
con hôm nay khiến mẫu phi rất vui mừng, đồng thời cũng yên tâm thấy con đã trưởng
thành.” – Thục quý phi hài lòng nhìn con gái yêu đang kéo tay mình, nhiều năm
qua bà mất công nuôi dạy con gái quả thực không hề lãng phí.
Lâm Thanh Nhã cười đắc ý: “Cái Thanh Nhã muốn làm không phải
Thái tử phi, mà là Hoàng hậu.” – Rồi sẽ có một ngày thiên hạ đại loạn này phải
quy về một mối, đến lúc đó Lâm Thanh Nhã nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất
thiên hạ!
Thục quý phi vui mừng gật đầu: “Thanh Nhã, con nên nhớ kỹ dã
tâm này, lúc nào cũng phải nhắc nhở mình không được lười nhác cẩu thả. Trong
cung Thái tử Tề quốc có vô số mỹ nhân, người nào cũng có thủ đoạn muốn dụ dỗ
Thái tử để trèo lên ngôi vị cao nhất, con không được phép thả lỏng.”
“Lời dạy của mẫu phi, Thanh Nhã xin khắc cốt ghi tâm.” – Lâm
Thanh Nhã gật đầu đáp ứng. Không ai có thể cản trở con đường đi của nàng. Lâm
Thanh Nhã nàng muốn nhìn xem đám đàn bà trong cung Thái tử Tề quốc có thể gây
ra sóng gió gì!
————-
Mộ Dung Ca nhìn ngọn đèn dầu trong suốt ở trước mặt, trong
lòng bỗng sinh ra cảm giác cô độc bi thương. Cúi xuống nhìn ống tay áo dài
trong trang phục Hạ quốc đang đặt trên đầu gối, cô mỉm cười, y phục của thời đại
này lúc nào cũng rườm rà, đúng là ống tay áo dài nhìn có vẻ mềm mại đẹp đẽ,
nhưng vô hình chung lại biến thành gông xiềng khiến cử động bất tiện.
Đột nhiên cô cảm nhận được người nam nhân kia đang ở trong
phòng chờ cô đến phục vụ, như chúa tể chi phối thế gian, hắn cao lớn, tôn quý,
không cần nói một câu cũng khiến người khác phải quỳ gối, cúi đầu phục tùng.
Nhưng cô không làm được việc cởi hết quần áo rồi nằm lên giường, mặc cho hắn
quét ánh mắt lạnh băng quan sát cơ thể trần trụi của cô từ đầu đến chân, sau đó
không để cô kịp phản kháng đã kéo cô nằm ở dưới thân hắn.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn trăm rằm lơ lửng giữa trời, bầu trời
đêm nay không chỉ có ánh trăng mà còn những ngôi sao sáng rực rỡ. Bầu trời đẹp
đến thế nhưng cô chẳng còn lòng dạ nào để ngồi uống trà, ngắm cảnh nữa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào phòng. Trong nháy mắt Mộ Dung Ca
đã nghĩ, có thể cô sẽ thử xem sao, có thể sẽ thành công…
Một mùi hương thơm ngát phảng phất qua chóp mũi, bốn vách tường
đều có ngọn nến sáng rực cả căn phòng, không gian bên trong không hề có mùi sáp
nến gay mũi mà có một mùi thơm dịu nhẹ, nhưng mùi thơm đó cũng không thể lấn át
được mùi hương trên người Nguyên Kỳ.
Nhìn Nguyên Kỳ có vẻ bình thản, nhưng bộ dáng ấy lại có sự
uy nghiêm áp bức khiến người khác không thể kháng cự.
Mộ Dung Ca từ tốn bước vào bên trong, vừa đi vừa quan sát
gian phòng.
Cách bố trí của gian phòng này không khác gì gian phòng của
Triệu Tử Duy, có lẽ các phòng ngủ trong hành cung đều giống nhau, nhưng những vật
dụng bài trí ở nơi này vô cùng quý báu, có lẽ do khí phách của chủ nhân mà toàn
bộ đồ vật ở nơi đây đều có vẻ thanh nhã không hề tầm thường.
Càng đi sâu vào bên trong, Mộ Dung Ca càng không thể khống
chế trái tim mình đập nhanh hơn, cô biết đây không phải là sự hồi hộp của thiếu
nữ sắp gặp người thương, đây là phản ứng do cô quá sợ hãi mà thành.
Đúng vậy, dùng từ sợ hãi để hình dung tâm trạng của cô lúc
này cũng không có gì quá đáng.
Mộ Dung Ca nhìn thấy Nguyên Kỳ đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế
đọc sách, hắn không nói một lời, cũng không dùng cặp mắt thâm trầm khó lường
kia nhìn cô. Từ góc độ của cô trông hắn thật vô hại, thậm chí cực kỳ mê hoặc.
Nguyên Kỳ có dung mạo hoàn mỹ mà không một nam tử nào có thể sáng bằng, vẻ đẹp
đó khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, chẳng trách thế nhân chỉ có thể dùng từ
‘khuynh thế chi dung’ để hình dung vẻ đẹp của hắn.
Hạ tầm mắt xuống một chút sẽ nhìn thấy trên những trang sách
đã ố vàng là bàn tay trắng nõn thon dài với những khớp xương rõ ràng, ít có người
đàn ông nào lại có một bàn tay như thế. Trên ngón tay cái của hắn có một chiếc
nhẫn ngọc màu đỏ tím, Mộ Dung Ca không nhận ra nó là loại ngọc gì, nhưng màu sắc
rất hợp với hắn.
Quyển sách hắn đang cầm trên tay rất cũ, có lẽ là một cuốn
sách cổ quý hiếm, Mộ Dung Ca loáng thoáng nhìn thấy trên bìa sách có hai chữ,
là sách viết về cách bài binh bố trận trên chiến trường.
Người đàn ông trước mặt có khí chất thanh nhàn, phảng phất
như thần tiên hạ phàm.
Nhưng Mộ Dung Ca biết rõ hắn là kẻ vô cùng nguy hiểm, nguy
hiểm đến mức cô không thể lại gần, thậm chí còn muốn chạy khỏi hắn càng xa càng
tốt, và tốt hơn hết là không có bất cứ dính dáng gì đến hắn. Biết rõ không thể
động vào người nam nhân này mà còn đi trêu chọc hắn, kết quả chỉ có chính mình
tan xương nát thịt mà thôi!
Mộ Dung Ca ngừng dòng suy nghĩ, cô mỉm cười, nhún mình thi lễ,
“Thiếp Mộ Dung Ca xin thỉnh an Thái tử.”
Nguyên Kỳ gập sách, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không hề gợn
sóng, giọng nói cũng rất thản nhiên: “Đứng dậy đi.”
“Tạ ơn Thái tử.”
Sau đó cô cúi đầu chăm chú nhìn xuống đất.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Mộ Dung Ca khiến đôi mắt Nguyên Kỳ
hơi tối sầm lại, hắn gõ nhẹ lên bìa sách hai cái, khóe miệng khẽ cười: “Nếu đã
không sợ bản cung thì đâu cần giả bộ nhát gan như vậy.”
Lại một lần nữa hắn nói toạc ra suy nghĩ của cô! Nguyên Kỳ
thật đáng sợ, nhìn ra sự ngụy trang của cô. Có lẽ từ lúc gặp gỡ ở Khánh vương
phủ, hắn đã nhìn thấu cô rồi.
Chẳng lẽ vì cô không sợ nên mới khiến hắn cảm thấy hứng thú,
muốn ngủ cùng cô?
Mộ Dung Ca vẫn cúi đầu, cô trả lời, ngữ điệu không nhanh
không chậm: “Dung nhan của Thái tử chói lòa như tiên nhân, thiếp tự nhận mình
hèn mọn, vạn phần kính ngưỡng (kính trọng, ngưỡng mộ) Thái tử.” – Ai! Trước đây
cô luôn khinh thường những kẻ chuyên đi nịnh hót người khác, nhưng hôm nay
chính cô cũng sắp trở thành chuyên gia vuốt mông ngựa rồi! Bỗng nhiên cô ngộ ra
rằng, điều khó chịu nhất trong môn công phu vuốt mông ngựa là tự hạ thấp nhân
cách của mình.
“Kính ngưỡng?” – Đáy mắt Nguyên Kỳ hiện lên ý cười, công phu
trợn mắt nói mò của nàng mới qua mấy ngày đã nâng cao lên không ít. Nếu thật sự
nàng kính ngưỡng hắn, sao lại nhìn hắn như thể chuột con nhìn thấy mèo?
Trước ánh nhìn tựa cười tựa không của hắn, Mộ Dung Ca cảm thấy
da đầu mình tê dại. Đêm nay cô đã quá mệt mỏi, thật sự không còn tinh thần để
ngụy trang nữa rồi, hơn nữa, giả vờ trước mặt người này cũng vô dụng. Nghĩ vậy
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, đi thẳng vào điểm chính: “Thái tử muốn thiếp
làm ấm giường?”
Đôi mắt thâm trầm của Nguyên Kỳ lập tức trở nên âm u như hố
đen cắn nuốt tất cả mọi thứ, ánh mắt hắn như muốn nhìn thấu linh hồn Mộ Dung
Ca. Nhưng linh hồn của cô quá lạ lùng khiến hắn nhìn không thấu, càng không thể
thấy rõ.
Cô ung dung mỉm cười như thể hoàn toàn không nhìn ra được ý
đồ của hắn, cô hỏi: “Vì sao Thái tử lại nhìn thiếp như vậy?”
Có lẽ, dựa vào mưu kế có thể bảo vệ được sự trong sạch của
cô. Lòng thầm thở ra một hơi, ý niệm vừa lóe lên trong đầu khiến cô run rẩy.
Càng không muốn làm thì càng miễn cưỡng? Đám đàn ông này chẳng lẽ không hiểu đạo
lý hái dưa xanh thì không ngọt? Cứ mạnh hơn đàn bà con gái thì thích cưỡng gian
như thế nào cũng được hay sao? Không biết thế nào là sự hòa hợp à?
Nguyên Kỳ để cuốn sách xuống, từ tốn đứng lên đi về phía Mộ
Dung Ca. Thân hình cao lớn của hắn bao phủ lấy cô, cảm giác áp bức quen thuộc ập
tới.
“Mộ Dung Ca, cô không muốn hầu hạ bản cung?” – Hắn nhìn cô nửa
ngày mới thốt ra lời, giọng nói trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.
Rốt cuộc thì nàng là một nữ tử như thế nào? Nàng là người đầu
tiên, cũng là người duy nhất mà hắn không thể nhìn thấu.