Ánh Tuyết đứng ở bên ngoài cúi đầu che giấu sự phẫn nộ, ghen
tuông nhuốm đầy ánh mắt, ả là người vừa lên tiếng thông báo. Chẳng lẽ Mộ Dung
Ca không biết cô ta làm như vậy sẽ vấy bẩn lên Thái tử hay sao? Vậy mà lúc này
cô ta vẫn hồn nhiên dụ dỗ Thái tử! Đúng là thứ không biết liêm sỉ!
Lâm Thiện Nhã? Mộ Dung Ca khẽ nhướn đuôi mày.
Nguyên Kỳ đặt miếng xà phòng thơm lên bàn đá, phân phó: “Mời
vào.”
Mộ Dung Ca thầm đoán, không biết Lâm Thiện Nhã có chuyện gì
mà lại đến đây vào lúc này? Và dường như Nguyên Kỳ cũng không nghĩ Lâm Thiện
Nhã chủ động cầu kiến…
“Mộ Dung Ca, món đồ này rất hay.” – Ngón tay như bạch ngọc
trắng nõn thon dài của hắn nhẹ lướt qua khối xà phòng, mùi hương hoa sen vương
lên ngón tay hắn, thoang thoảng qua chóp mũi khiến hắn nhẹ cười.
Nụ cười kia vừa hé, phút chốc đất trời chuyển sắc, sen trắng
ở bốn phía như khô héo trước vẻ đẹp kinh điển ấy! Mộ Dung Ca ngạc nhiên, từ lúc
gặp mặt đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyên Kỳ cười như vậy, chân
thực, dịu dàng, ánh sáng chói lòa tỏa ra khắp nơi.
Mộ Dung Ca lập tức cúi đầu, nhìn những cánh sen trắng vương
đầy trên mặt đất, cô trả lời: “Thái tử thích là được rồi.”
Lâm Thiện Nhã theo Ánh Tuyết đi vào bên trong, đây là lần đầu
tiên nàng tới Trường Xuân cung. Vốn vẫn biết trong Trường Xuân cung trồng rất
nhiều sen trắng, cảnh sắc mê người, nhưng Lâm Thiện Nhã lại không thích sen trắng,
nàng thích đầm sen nở rộ trong cung của mình hơn. Hoa sen hồng trồng trên bùn
nhưng không hề bị vấy bẩn, nó có một loại khí tiết khác. Lâm Thiện Nhã không ngờ,
người nam tử nàng vẫn luôn ái mộ ngồi giữa đám sen trắng lại tạo thành cảnh sắc
như tiên tử hạ phàm, hình ảnh này quá cao nhã khiến nàng chẳng dám nhìn thẳng.
Lúc này đây nàng không thể che dấu nỗi khiếp sợ trong lòng.
Chàng vốn là nam nhân xuất sắc nhất thiên hạ không ai sánh bằng.
Lâm Thiện Nhã thầm cười khổ, đến giờ phút này nàng mới hiểu được vì sao những
nam tử khác không thể làm nàng động tâm, thì ra trái tim nàng đã bị một người
đàn ông như vậy chiếm giữ.
“Thiện Nhã tham kiến Thái tử Hạ quốc.” – Lâm Thiện Nhã hành
lễ.
“Công chúa không cần đa lễ, mời ngồi.” – Nguyên Kỳ cười nhạt,
ngẩng đầu quan sát trang phục, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Lâm Thiện
Nhã đã được chuẩn bị kỹ càng.
Hai khuynh thế chi dung trong thiên hạ cùng tụ họp như ông
trời se duyên tác hợp! Lâm Thiện Nhã đẹp đến từng centimet, còn vẻ đẹp của
Nguyên Kỳ lại vô cùng hoàn hảo, bất cứ ai cũng không thể phát hiện ra trên mặt
hắn có tỳ vết nào.
Trong lúc hai người này nói chuyện, Mộ Dung Ca lén thở dài,
nhìn cô lúc này tương đối chật vật, trên người vương vãi mảnh vụn của xà phòng,
hơn nữa lúc tới đây cô mặc bộ y phục tỳ nữ màu xanh hết sức tầm thường.
Lâm Thiện Nhã khoác lên mình một bộ trang phục màu trắng
tinh xảo, xa hoa. Vạt áo, ống tay, làn váy đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn chìm nổi,
quý khí dạt dào.
Mộ Dung Ca nhìn sang Nguyên Kỳ, không hiểu vì sao hắn lại
không thích mặc trang phục trắng, kỳ thực khí chất tiên tử của hắn rất hợp với
màu trắng nhưng hắn trường xuyên mặc trang phục màu đen hoặc màu đỏ tía, thi
thoảng hắn cũng mặc những bộ trường bào màu xanh đơn giản. Nhưng dù hắn mặc cái
gì thì khí chất trên người hắn cũng sẽ biến bộ trang phục ấy trở nên tao nhã đẹp
đẽ. Tỉ dụ như lúc này hắn chỉ mặc một bộ trường bào màu đen đơn giản, nhưng vẫn
có phong thái uy nghi của bậc vương giả.
Mộ Dung Ca cúi nhẹ, chờ đợi Nguyên Kỳ phất tay cho cô lui xuống,
nhưng chờ mãi vẫn không thấy Nguyên Kỳ có mệnh lệnh gì.
Lâm Thiện Nhã nhìn thoáng qua bàn cờ ở trước mặt, lòng thầm
kinh ngạc. Ván cờ vô cùng trúc trắc, nếu không dốc hết tâm tư vào đó e rằng khó
có thể tiếp tục. – “Chi bằng Thiện Nhã cùng đánh một ván cờ với Thái tử?”
“Rất tốt.” – Nguyên Kỳ mỉm cười gật đầu.
Khóe miệng Lâm Thiện Nhã hơi cong lên tạo thành nụ cười mềm
mại, phô ra vẻ đẹp yêu kiều của thiếu nữ: “Xin Thái tử nương tay.”
Trong mắt Nguyên Kỳ vẫn hiện lên ý cười bình thản, không hề
gợn sóng, khóe miệng đọng lại một nụ cười như có như không, nhìn kỹ mới thấy
trong nụ cười này ẩn giấu sự lạnh lùng rét lạnh thấu tới tận linh hồn.
Lâm Thiện Nhã trầm tư nhìn ván cờ, lát sau mới hạ xuống một
quân đen, một hồi chiến tranh trên bàn cờ bắt đầu. Nàng cẩn thận ứng phó, mỗi
nước đi đều có sự cân nhắc suy tính, không dám đi lầm một bước. Nàng biết rõ
tài đánh cờ của mình không thể so sánh với chàng, nhưng nàng muốn cho chàng biết,
Lâm Thiện Nhã nàng có thể làm bất cứ việc gì, nàng tuyệt đối có tư cách đứng cạnh
chàng, cùng chàng đi hết cuộc đời.
Một khắc sau (15 phút), Lâm Thiện Nhã thua, ván cờ không thể
tiếp tục.
“Tài đánh cờ của Thiện Nhã không tốt khiến Thái tử chê cười
rồi.” – Lâm Thiện Nhã cười nói, vẻ mặt không hề vì bị thua mà trở nên lúng
túng. Có thể cùng Nguyên Kỳ đánh cờ trong một khắc, trình độ của nàng cũng
không tệ. Chỉ có nàng tự biết khi đánh cờ cùng chàng mình đã kích động và cẩn
thận như thế nào, mỗi nước đi đều tính toán trái phải, không dám có bất cứ sai
lầm nào, vậy mà chỉ trong một khắc chàng đã khiến nàng thảm bại.
Một nam nhân xuất sắc như vậy càng làm cho nàng ái mộ, lưu
luyến si mê. Khoảng thời gian đi từ Lạc Hoa cung tới Trường Xuân cung nàng vẫn
luôn do dự, sợ những điều ca ca Lâm Khinh Trần nói sẽ thành sự thực. Nàng không
thể thay đổi bất cứ cái gì, cũng không biết trong lòng Nguyên Kỳ có nàng hay
không.
Nhưng khi Lâm Thiện Nhã bước vào Trường Xuân cung, từ xa đã
nhìn thấy chàng tao nhã ngồi trên ghế, ánh mắt bao quát cả thiên hạ, toát lên sự
tự tin nắm trong tay toàn cục càng khiến nàng trở nên si mê hơn. Lâm Thiện Nhã
biết, nếu không có được chàng thì đời này chẳng đáng sống nữa, càng phụ lòng trời
xanh đã ban tặng cho nàng một vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Nguyên Kỳ cười nhạt: “Trình độ đánh cờ của công chúa rất tốt,
chẳng qua lo lắng quá nhiều mới bị bó buộc tay chân, không thể phát huy toàn bộ
thực lực.” – Khi đang nói chuyện, khóe mắt hắn lướt qua Mộ Dung Ca vẫn luôn im
lặng từ đầu tới giờ, nếu là cô đánh ván cờ vừa rồi, chắc hẳn sẽ có một… cục diện
khác.
Nhận thấy ánh mắt xao lãng của Nguyên Kỳ, lúc này Lâm Thiện
Nhã mới phát hiện Mộ Dung Ca đang đứng cạnh họ. Ánh mắt nàng khẽ động, Mộ Dung
Ca đứng đây từ nãy đến giờ mà nàng lại không nhận ra! Cái nhìn của Nguyên Kỳ
dành cho Mộ Dung Ca tuy không rõ ràng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy có cái gì
đó khác lạ, rõ ràng là một tỳ nữ thấp kém, dung mạo cũng không quá kiều diễm,
nhưng lại khiến chàng phải liếc mắt nhìn…
“Thái tử quá lời.Thiện Nhã tình cờ biết được bây giờ đang là
mùa sen nở ở Hạ quốc, cảnh đẹp vô cùng nên luôn ghi nhớ ở trong lòng. Mấy ngày
nay Thiện Nhã không thể nghỉ ngơi, đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới việc không biết
có cơ hội được cùng Thái tử thưởng thức cảnh hoa sen nở rộ không?” – Lâm Thiện
Nhã nắm chặt hai bàn tay giấu dưới ống tay áo dài, tim đập như trống đánh, nàng
cố thể hiện nét mặt tươi cười như hoa ở trước mặt Nguyên Kỳ.
Mộ Dung Ca thầm giật mình, thì ra mục đích lần này của Lâm
Thiện Nhã là muốn nghe lời hứa hẹn chính thức từ Nguyên Kỳ! Cô thực sự bội phục
dũng khí và lòng can đảm của Lâm Thiện Nhã! Có lẽ đây cũng là một trong những
lý do khiến nam tử khắp thiên hạ điên cuồng vì Thiện Nhã.
Mộ Dung Ca nhìn Nguyên Kỳ, cô cũng giống như Lâm Thiện Nhã,
đều chờ mong câu trả lời của hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thong thả nhưng khắc vào lòng
người.
Nét mặt tươi cười của Lâm Thiện Nhã hơi biến sắc trước sự trầm
mặc của Nguyên Kỳ.
“Cuối tháng chín là thời điểm hoa sen nở rộ, nếu Thiện Nhã
công chúa đã có lòng thì không nên bỏ lỡ cơ hội này.” – Nguyên Kỳ mỉm cười lãnh
đạm.
Nhận được câu trả lời, Nụ cười sáng lạn như hoa, cùng dung
nhan nghiêng nước nghiêng thành của Lâm Thiện Nhã chợt thay đổi. Nàng lập tức đứng
dậy thi lễ, “Thiện Nhã cám ơn Thái tử.”
Mộ Dung Ca thầm cười lạnh, ở thời loạn thế này, những người
đứng ở trên cao thường không được sống theo ý muốn, mỗi giờ mỗi khắc đều như
đang đứng giữa một bàn cờ, và họ là những người chơi cờ. Số phận con người là một
ván cờ, nếu trận này Lâm Thiện Nhã có bản lĩnh khiến Nguyên Kỳ thay đổi, vậy nàng
ta thắng, còn nếu không thì nàng ta chỉ như con thiêu thân thảm hại tự lao đầu
vào hố lửa mà thôi!
Lâm Thiện Nhã mãn nguyện rời đi, đến cửa Trường Xuân cung
nàng dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, nếu đứa tỳ nữ này
còn tiếp tục ở bên cạnh Nguyên Kỳ, chắc chắn sẽ là một mầm họa.
Ánh Tuyết phát hiện cái nhìn thiếu thiện cảm mà Lâm Thiện
Nhã dành cho Mộ Dung Ca, ả lập tức mừng thầm. Lâm Thiện Nhã vừa ra khỏi cửa, ả
đã rỉ tai nói nhỏ: “Đứa tỳ nữ kia tên gọi Mộ Dung Ca, giỏi nhất thuật dụ dỗ,
đêm qua nó còn tự ý vào phòng Thái tử với ý đồ muốn được thị tẩm. Nhưng Thái tử
ghét nó dơ bẩn nên đuổi ra, vậy mà hôm nay nó vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đến
dây dưa muốn dụ dỗ Thái tử thêm lần nữa.”
Nghe thấy vậy, đáy mắt Thiện Nhã chợt tối sầm, nhưng nàng vẫn
quay sang mỉm cười với Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết cô nương thông minh hơn người,
không hổ là thân tín bên cạnh Thái tử.”
“Thiện Nhã công chúa quá khen, nô tỳ chỉ một lòng hộ chủ mà
thôi.” – Ánh Tuyết lập tức cúi đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, ả biết những lời
nói của mình đã đánh động được Lâm Thiện Nhã!
Lại nói về hai kẻ vẫn đang đứng giữa đầm sen kia, Nguyên Kỳ
nhìn Mộ Dung Ca, nhẹ hỏi: “Nếu để cô đánh ván cờ này, cô sẽ đi như thế nào?”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca lập tức nhìn thoáng qua bàn cờ, trả lời:
“Thiếp không thể so sánh với công chúa Thiện Nhã, tài đánh cờ của công chúa
điêu luyện, chính là người chơi cờ tốt nhất cùng Thái tử.”
“Hình như cô có hơn ba ngàn lượng thì phải? Nộp hết cho bản
cung đi.” – Nguyên Kỳ lãnh đạm nhìn ván cờ, tay nhẹ nhàng vuốt ve bánh xà phòng
thơm hương hoa sen, giọng nói của hắn thản nhiên như gió nhẹ mây trôi.
Mộ Dung Ca ngẩng phắt lên nhìn hắn, cô thầm cắn răng, con
người này thật gian xảo! Hắn biết thứ mà cô bận tâm nhất chính là bạc, nên trực
tiếp đánh vào điểm yếu chết người của cô. Số bạc mà cô cực khổ lắm mới có được,
hắn lại đem chúng ra để áp chế cô. Đáng ghét! Mộ Dung Ca hít sâu vào một hơi,
ho khan hai tiếng rồi mới trả lời: “Thiếp xin thử xem sao.”
Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Ca sắp xếp lại ván cờ như lúc
ban đầu, sau đó nhanh chóng hạ xuống một quân cờ đen, như thể không kịp suy
tính gì cả.
Động tác của Mộ Dung Ca khá lưu loát, biểu hiện của cô lúc
này khác hoàn toàn với kiểu ngụy trang hèn mọn thường thấy, Nguyên Kỳ cười nhẹ:
“Mộ Dung Ca, cô làm bản cung thật tốn sức. Tốt lắm!”
Đuôi lông mày khẽ động, khóe miệng cũng co giật, cô cười
không được tự nhiên. Mộ Dung Ca cố gắng tập trung vào bàn cờ để trấn an lửa giận
đang bùng lên trong lòng.
“Thái tử Hạ quốc thật nhàn nhã khiến bản cung phải ganh tị!”
Sau lưng bỗng vang đến một giọng nói quen thuộc.
Bàn tay đang chuẩn bị đặt quân cờ đen xuống bỗng dừng lại ở
giữa không trung, lửa giận vừa bùng lên bỗng nhiên biến mất, Mộ Dung Ca bình
tĩnh lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Nguyên Kỳ liếc qua Mộ Dung Ca, sau đó nhìn về phía người nam
tử không thông báo đã trực tiếp xông vào kia.