Trong đầu đã sớm có tính toán, nên chỉ cần bình tĩnh nói ra ý kiến đó là được. Nghĩ vậy, Mộ Dung Ca đứng dậy hành lễ với Bạch hoàng đế rồi bắt đầu mở lời: “Thiếp không am hiểu chiến thuật, lại càng không có tài cán xoay chuyển Càn khôn.”
Bạch hoàng đế cố nén giận, nếu cái gì cũng không biết thì còn lãng phí thời gian của y làm chi? Từ khi nào Lan Ngọc công tử lại làm việc thiếu cẩn trọng đến vậy? Đây là thời điểm nào mà lại đưa một nữ tử ra cho ý kiến, công việc của nữ nhân chẳng phải chỉ là mở hai chân đón nhận nam nhân tiến vào thôi sao? Nữ nhân thì biết chuyện gì trên chiến trường? – “Nếu Mộ Dung cô nương không có cách nào thì….”
“Tuy rằng không hiểu những thứ đó nhưng thiếp có thể chỉ ra nguyên nhân lớn nhất khiến quý quốc bại trận liên tiếp trước Trần quốc.” – Mộ Dung Ca từ tốn ngắt lời y, trên môi nở nụ cười nhẹ. Âm thầm quan sát sự biến hóa trên gương mặt của Bạch hoàng đế, Mộ Dung Ca khẽ thở dài. Lần này Bạch quốc có thể nhờ vào công tử Lan Ngọc để vượt ải, nhưng Bạch hoàng đế không phải là một vị minh quân tài giỏi, e rằng sớm muộn gì Bạch quốc cũng sẽ bị diệt vong. Có điều… Mộ Dung Ca liếc nhìn Lan Ngọc, cô có thể nhìn ra điểm này, hẳn y cũng đã sớm nhận ra điều đó. Nhưng….
Dường như cảm thấy cô đang nhìn mình, Lan Ngọc liền quay sang nhẹ mỉm cười, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Trong lòng hoàng đế Bạch quốc đã sớm có định kiến nên chẳng mấy mong chờ lời nói của Mộ Dung Ca, y cũng không còn tâm tư đâu để đùa giỡn, liền thẳng thắn: “Mộ Dung cô nương xin nói thẳng.” – Nếu không phải nể mặt Lan Ngọc công tử thì y đã đuổi cô ra khỏi đây, chẳng để một nữ nhân như cô có cơ hội đứng trước mặt hắn khoa tay múa chân, nói xằng bậy.
Mộ Dung Ca nhẹ cau mày, cảm thấy do dự, cô không muốn dính dáng tới việc này nhưng bỗng nghĩ tới mình không còn lựa chọn nào khác, thời gian của cô sắp hết. Nhẹ đảo tròng mắt, Mộ Dung Ca nói dõng dạc: “Binh lính của Bạch quốc từ số lượng đến chất lượng đều không thể so sánh với Trần quốc. Trên đường tới đây cùng Lan Ngọc công tử, thiếp nhận thấy vũ khí của binh lính thủ trong thành chỉ có trường mâu đơn giản, ngay cả chiến giáp mặc trên người cũng được may từ thứ vải gai bình thường, nếu hai phe giao chiến, những thứ đó sẽ chỉ khiến giảm sức chiến đấu và tăng thương vong ở bên ta.”
Vốn trong đầu Mộ Dung Ca đã vạch sẵn một số binh pháp đọc được ở thời hiện đại để bán cho Bạch quốc, rồi sau đó tìm cách thử chế tạo mấy loại vũ khí lợi hại hơn. Nhưng nếu đã để lộ mình thì chẳng khác nào làm một cây to đón gió, dễ đem lại những phiền toái không cần thiết. Cô nhẹ nhàng bước đi chậm rãi.
An toàn nhất chính là chỉ ra cho họ những chỗ sai đơn giản nhưng quan trọng.
Lan Ngọc vừa đưa chén trà lên miệng liền dừng lại, trong đôi con ngươi trong suốt của y lấp lóe thứ ánh kỳ dị, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó y mỉm cười dịu dàng: “Nàng quan sát thật tỉ mỉ.”
“Cũng nhờ Lan Ngọc công tử chỉ điểm giúp mà thôi, nếu không có công tử giúp đỡ, thiếp nào nghĩ được tới những thứ này.” – Mộ Dung Ca nhẹ mím môi, đôi môi cười xinh như đóa phù dung thuần khiết đang hé nở, lộ ra vẻ đẹp tiềm tàng từ trong tâm hồn.
Bạch hoàng đế vừa nghe thấy do công tử Lan Ngọc chỉ điểm, lập tức cảm thấy phấn chấn hẳn lên, chưa cần Mộ Dung Ca nói ra, y đã sốt sắng hỏi tới: “Nếu cần phải thay đổi, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào?” – Hẳn nhiên y không có được sự thông minh như tổ tiên của y, nhưng Bạch hoàng đế cũng không phải là một hôn quân. Y hiểu rằng, chỉ cần cải cách lại quân đội sẽ giúp Bạch quốc từ từ đứng lên, chỉ tiếc rằng Bạch quốc không có một người tài để vạch ra điều đó, mà tư chất của y cũng chỉ thường thường, có tâm mà không có tài. Y chỉ biết duy nhất một điều, khi có chiến tranh, muốn quốc khố được đẫy đà để phục vụ cho cuộc chiến, cách duy nhất chỉ có tăng thuế.
Mộ Dung Ca nhẹ đảo tròng mắt, cô trầm tư suy nghĩ xem nên làm cách nào cho toàn vẹn, cuối cùng cẩn trọng nói: “Thiếp cần hoàng thượng dán thông báo, chiêu mộ năm mươi thợ rèn, năm mươi tú nương (thợ may vá), và cung cấp cho thiếp một tòa nhà. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những thứ trên, ba ngày sau thiếp sẽ cho hoàng thượng một kết quả mĩ mãn.”
“Thật sao?” – Bạch hoàng đế tỏ vẻ nghi hoặc, tuy lời nói của Mộ Dung Ca có vẻ chắc nịch, nhưng y vẫn cảm thấy khó tin, có thật chỉ cần thợ rèn và thợ may là sẽ thay đổi được cục diện không?”
“Ba ngày sau hoàng thượng sẽ được thấy kết quả. Tuy nhiên, tiền công của một trăm người này sẽ do thiếp tính toán, và tòa nhà kia cũng phải mất một thời gian thiếp mới có thể hoàn trả lại ngân lượng cho ngài.” – Mộ Dung Ca biết Bạch hoàng đế sẽ không tin, nhưng cô không hề tức giận, cô hiểu trong lòng người này nghĩ gì, chắc chắn y cho rằng nữ nhân thì có thể làm được cái gì, nhất là khi cô lại chỉ cần năm mươi người thợ rèn, năm mươi người thợ may.
Đúng lúc này Lan Ngọc nói thêm vào: “Nếu cần gì cứ đến tìm ta.” – Hắn cũng cảm thấy hứng thú, mong chờ nàng sẽ dùng thợ rèn và thợ may cứu Bạch quốc như thế nào. Thế nhân thường nói hắn là kẻ bí ẩn, nhưng trong mắt hắn lúc này, người bí ẩn nhất có lẽ chính là… nàng.
Mộ Dung Ca đã thầm tính toán tốt cho kế hoạch, nếu không có vấn đề gì xảy ra, tất cả sẽ diễn ra đúng như dự liệu của cô. Nhưng khi nghe những lời này của Lan Ngọc lại khiến cô cảm thấy thật ấm lòng, chí ít cô biết vẫn còn có y ở đây hỗ trợ cô, vậy kế hoạch lần này sẽ dễ làm hơn nhiều.
“Mộ Dung cô nương chớ khách khí, nàng đã cùng công tử Lan Ngọc không quản ngại đường xa tới đây tương trợ Bạch quốc ta, đừng nói là một tòa nhà, mười tòa trẫm cũng cấp cho cô nương.” – Ánh mắt Bạch hoàng đế sáng lấp lánh, y phát hiện thái độ khác thường của Lan Ngọc công tử dành cho Mộ Dung Ca, liền hào sảng cười to rồi lảm nhảm cái gì mà y không muốn bị diệt quốc, nếu như Bạch quốc bị tiêu diệt, bản thân y là hoàng đế chắc chắn số phận sẽ thê thảm hơn nhiều so với đám dân đen.
Mộ Dung Ca nhẹ nhướn một bên lông mày, tay đưa chén trà lên miệng hớp một ngụm tao nhã, ánh mắt không hề giao động mà chỉ khẽ cười nhẹ, không đáp lại. Lời này của y cũng thật mạnh miệng, mười tòa nhà ư? Nếu cô muốn thật chắc chắn y sẽ không cho.
Tên hoàng đế Bạch quốc này, cô không hề có cảm tình.
Đến đêm, Bạch hoàng đế mở một yến tiệc chiêu đãi hai người. Dưới sự yêu cầu của Lan Ngọc công tử, yến tiệc không có người ngoài, chỉ có thêm hoàng hậu, mấy vị vương gia cùng công chúa.
Đồ ăn bày đầy trên bàn chừng hơn ba mươi món, món nào cũng tinh xảo đẹp mắt, có thể thấy ngự trù phòng đã tốn không ít tâm tư để làm nên. Đáng tiếc là, Mộ Dung Ca thử qua ba món đều không bằng lòng, ẩm thực của thời đại này thật quá mức lạc hậu. Người ở đây đều cho rằng sung sướng là được ngợp trong vàng son, mỹ nữ, hưởng thụ cảm giác vinh quang do quyền lực đem đến, ngược lại họ không chú ý đến khâu ẩm thực, chỉ cần có thể no bụng là được rồi.
Cũng giống Mộ Dung Ca, mấy ngày nay đi cùng cô nên khẩu vị của Lan Ngọc cũng trở nên khó tính hơn, y chỉ lướt qua vài món đã cảm thấy chán ngán. Trong lòng thầm than mình bắt đầu ỷ lại vào tài nấu nướng của Mộ Dung Ca, lúc này đây, đứng trước một bàn thức ăn tinh xảo nhưng lại cảm thấy chúng thật vô vị.
“Cách đây không lâu bổn cung có nghe nói vị Khánh vương Nguyên quốc bị chết bất đắc kì tử có một vị vương phi đã bị y giáng xuống làm ca kỹ, hình như tên của nàng ấy là Mộ Dung Ca, thế gian sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ, Mộ Dung cô nương đây hình như cũng cùng tên với nàng ấy thì phải.” – Kiều Âm công chúa của Bạch quốc khẽ mỉm cười, mỉa mai nhìn Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn công chúa Kiều Âm, cô gái này khá bình thường, chỉ có đôi môi dày là đáng chú ý nhất, đỏ hồng mịn màng, trừ thứ đó ra, nếu không nhờ đám trang phục đắt giá được khoác lên người thì e rằng nàng ta chỉ như một nữ thường dân mà thôi. Từ lúc bắt đầu yến tiệc đến giờ nàng ta vẫn luôn lén quan sát cô và Lan Ngọc công tử, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ ghen ghét, lời nói cố tình của Kiều Âm công chúa đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Truyện ở phủ Khánh vương nước Nguyên đã truyền đi khắp thiên hạ, đúng như cô lo lắng, thân phận của cái thân thể này thực sự mang đến rất nhiều phiền toái.
“Thiếp chính là người mà công chúa đang nói tới.” – Mộ Dung Ca thản nhiên nhìn thẳng vào công chúa Kiều Âm, nhẹ nhàng khẳng định khiến những người khác đều phải ngạc nhiên. Cô không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành như Lâm Thiện Nhã, thế nhưng vẻ mặt bình thản, thong dong này lại khiến cô tỏa sáng, tạo thành một nét đặc biệt riêng.
“Cái gì?!” – Công chúa Kiều Âm kêu lên.
Tiếng kêu kinh hãi của công chúa khiến các vị vương gia khác chú ý, bọn họ đều nhìn Mộ Dung Ca với ánh mắt khó tin, rồi cùng hướng sang Lan Ngọc công tử.
Nếu Mộ Dung Ca đã bị giáng xuống làm ca kỹ, vậy thân phận của nàng ta chỉ là thứ nô lệ ti tiện, vì sao Lan Ngọc công tử lại nói nàng ta là hồng nhan tri kỷ của mình?
Mộ Dung Ca thản nhiên không thèm để ý đến những ánh mắt này, cô chỉ cảm thấy áy náy vì vô tình đã làm phiền đến công tử Lan Ngọc, cô nghiêng đầu nhìn Lan Ngọc, làm động tác lè lưỡi tinh nghịch, nói: “Thiếp làm bẩn thanh danh của công tử rồi.” – Y là người được toàn thiên hạ kính ngưỡng, còn cô lại là người bị toàn thiên hạ gán mác ca kỹ ti tiện nhất. Có lẽ lúc này đây trong đầu bọn họ đang suy đoán cô đã từng câu dẫn được Triệu Tử Duy, e rằng lúc này cũng đang dùng thủ đoạn để dụ dỗ y.
Ánh mắt sáng sâu thẳm như biển trời của Lan Ngọc vừa chạm đến hình ảnh lè lưỡi sinh động của Mộ Dung Ca thì thầm giật mình, y không nhịn được mà cất tiếng cười khẽ, giọng cười dịu dàng, mềm mại như một chiếc lông vũ chạm nhẹ qua trái tim, – “Nghịch ngợm.”
Lan Ngọc nói nhỏ chỉ để cho hai người nghe thấy, nhưng những người khác nhìn vào đều thấy họ đang có hành động thân mật. Mọi người không hài lòng với thân phận của Mộ Dung Ca, nhưng đều nín nhịn không dám nói gì nữa.
Chỉ có điều, ánh mắt của mấy tên vương gia khi nhìn Mộ Dung Ca đã trở nên phóng khoáng hơn, dung mạo xinh đẹp như cô ở Bạch quốc cũng thuộc vào hàng hiếm thấy. Bạch quốc chưa bao giờ đánh chiếm quốc gia khác, nên không thể có vị mỹ nhân hoàng tộc xinh đẹp nào bị bắt làm tù binh được. Sau khi biết thân phận của Mộ Dung Ca, họ đều suy đoán nàng làm ca kỹ hẳn đã qua tay nhiều gã nam nhân, nếu được giữ lại một mỹ nhân như nàng thì tha hồ mà hưởng thụ.
Khi nhìn thấy đám ánh mắt lang sói của mấy người Vương gia đang chĩa vào Mộ Dung Ca, hoàng đế Bạch quốc lập tức trừng mắt với bọn họ. Mặc dù thân phận Mộ Dung Ca thấp kém, nhưng nàng ta đã trở thành hồng nhan tri kỷ của Lan Ngọc công tử, bọn họ tuyệt đối không thể có tâm tư bất chính, bằng không chọc giận Lan Ngọc công tử sẽ gây ra hậu quả khôn lường.
Kiều Âm công chúa cũng tỏ vẻ khinh thường, nàng len lén liếc nhìn Lan Ngọc, thấy y không hề có thái độ ghét bỏ Mộ Dung Ca lại càng hậm hực hơn.
Riêng Mộ Dung Ca vẫn ung dung trước đủ loại ánh mắt đang chĩa về mình, chỉ có chút chuyện vặt này đâu thể so sánh với những lần thập tử nhất sinh trong mấy tháng qua của cô.
———–
Tề quốc.
“Đêm nay hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các vị đại thần cùng gia quyến, Thập hoàng tử ngài không thể cự tuyệt ý chỉ của thánh thượng nữa.” – Tả Đạo đứng bên lo lắng khuyên nhủ.
Cơ thể gầy gò của Mộ Dung Tẫn hơi khựng lại, – “Nàng nhất định sẽ khinh thường bổn điện hạ dùng loại thủ đoạn này.” – Hiện giờ nàng đang ở cạnh công tử Lan Ngọc, hẳn sẽ được an toàn. Nhưng hắn thì phải đối mặt với một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, kế tiếp hắn nên đi thế nào đây?
“Thập hoàng tử đang nói tới Mộ Dung tiểu thư? Mộ Dung tiểu thư luôn coi ngài là đệ đệ thân thuộc, tất nhiên cũng muốn ngài có thành tựu ở Tề quốc. Tiểu thư nhà Tể tướng là tài nữ thập toàn thập mỹ, Mộ Dung tiểu thư nếu biết tin, chắc chắn sẽ rất vui mừng thay cho hoàng tử.” – Tả Đạo cúi người, thận trọng nói. Tình thế lúc này không cho phép Thập hoàng tử do dự nữa, lần trước người đã cự tuyệt hoàng thượng, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, chắc chắn danh tiếng của người sẽ bị Thái tử cướp mất, trở nên bị động.
“Nàng sẽ không.” – Mộ Dung Tẫn nhíu mày, đôi mắt trầm tĩnh thoáng hiện lên vẻ đau đớn không nên thuộc về tuổi của hắn.
Tỷ, tỷ sẽ thích Tẫn nhi hứa hôn sao?
———–
Mềnh rất xin lỗi các bạn vì đã post giờ này, nhưng giờ mới ngủ dậy đây này :P hí hí. Trong tuần này khuyến mại, các bài post của mình sẽ tăng 10 xu/ 1 lần comment nhé, chúc các bạn vui vẻ :D
Sau khi thông cáo được đưa ra, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi, vốn mấy người thợ rèn cùng thợ may chạy nạn tới đây không kiếm được nhiều việc, họ rất khó khăn trong việc kiếm tiền để trang trải cuộc sống gia đình.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy thông cáo một tháng có ba lượng bạc bọn họ đã nhao nhao lên. Ban đầu cần năm mươi thợ rèn, năm mươi thợ may, nhưng bây giờ đã lên đến hơn một trăm năm mươi người.
Mộ Dung Ca nghi có kẻ không biết việc nhưng vẫn tới, liền tự mình đến tuyển.
Với nhóm tám mươi người tú nương, cô đưa ra khảo nghiệm dùng tốc độ nhanh nhất để may một kiện chiến bào đơn giản
“Các vị cứ may tự nhiên theo ý mình, nếu ai có thể nghĩ ra được cách may nào hữu dụng, ta cũng muốn tới thỉnh giáo người đó.”
Hơn tám mươi tú nương, đa số đều trên bốn – năm mươi tuổi, hầu hết bọn họ vì muốn nuôi sống gia đình mà tới đây. Trong đám chỉ có vài bé gái tầm mười bốn, mười lăm tuổi mặc y phục vá chằng vá đụp, có lẽ vì gia cảnh cùng cực nên các em mới phải bươn trải lo cho gia đình sớm như vậy.
Các vị tú nương nghe cô nói xong đều ngạc nhiên, đúng là muốn may chiến bào sao? Xem ra họ cũng không có sự chuẩn bị trước, tốt lắm, như vậy càng lọc ra được những người thực sự biết việc.
Khi đi tới nhóm thợ rèn thì chỉ còn khoảng mấy chục người, bọn họ nhìn thấy một vị tiểu mỹ nhân tới liền quay sang nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy?
Mộ Dung Ca đang muốn đưa ra khảo nghiệm, để bọn họ làm một món vũ khí thì thấy ở phía xa có người đang gây rối.. Hình như có vài tên lính chặn đánh một lão nhân đang giãy dụa gào thét.
Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng cô vẫn nhìn ra lão nhân đó khoảng hơn sáu mươi tuổi, hành động của đám quan binh quá thô bạo, khó tránh khỏi làm lão nhân bị thương. Cô nghiêng đầu nhìn Lưu Vân, chưa chờ cô nói ra, hắn đã gật đầu bước tới chỗ đám người kia.
Chỉ lát sau quan binh đã thả người ra, Lưu Vân dẫn lão tới trước mặt cô.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” – Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi. Cô thầm quan sát lão và phát hiện, mặc dù đã trên sáu mươi nhưng tay chân lão vẫn rất nhanh nhẹn khỏe mạnh, hai mắt sáng lấp lánh rất có thần thái, trực giác nói cho cô biết lão nhân này không hề đơn giản.
Lưu Vân trả lời: “Cụ ông cũng tới đây để ứng tuyển vị trị thợ rèn, nhưng người tuyển chọn cho rằng cụ đã quá già, lại bị điên nên không thể làm nghề rèn được nữa.”
Lúc này, từ trong đám thợ rèn, một người thanh niên da ngăm đen lao ra, vóc dáng hắn to lớn, tuổi chừng hai bốn, hai lăm. Vẻ mặt hoảng hốt, hắn quỳ xuống quay người về phía Mộ Dung Ca và liên tục dập đầu. – “Cầu xin cô nương tha cho gia phụ, xin cô nương tha cho gia phụ!”
Người thanh niên quỳ gối chắn phía trước lão nhân, tuổi tác bọn họ chênh lệch khá nhiều, có lẽ lão nhân có con muộn, mà người thanh niên này cũng có vẻ rất hiếu thuận với cha.
Mộ Dung Ca mỉm cười dịu dàng, trên gương mặt xinh đẹp mang theo sự chân thành, cô hỏi: “Vị lão nhân này, ông đã từng làm nghề rèn sao?”
Lão vừa bị đánh một trận đòn nên vẫn còn đau, trước đây khi ở trong thành, hầu hết tất cả mọi người đều cho rằng lão bị điên, cả ngày không làm nghề rèn mà chỉ nghĩ ra mấy thứ đồ ngớ ngẩn. Lúc này nghe thấy Mộ Dung Ca hỏi như vậy, lão lập tức vui mừng, móc từ trong vạt áo một cuốn vở cũ kỹ rách nát.
“Đây là bản vẽ lão phu đã nghĩ ra từ mấy năm trước, mấy thứ này chỉ cần mài dũa cẩn thận là có thể mặc lên người, chúng ngừa được nhát đâm của trường mâu.” – Nhưng đáng tiếc, cho tới bây giờ cũng không ai tin tưởng lão, bọn họ luôn cho rằng lão nói nhảm, làm gì có ai muốn mặc sắt nặng lên người?
Mộ Dung Ca vốn cũng không hy vọng quá nhiều, nhưng sau khi nghe cụ ông nói vậy và nhìn vào bản thiết kế, hai mắt cô lập tức sáng ngời!
Lão nhân này là một quốc bảo nha! Không ngờ vận khí của cô tốt đến vậy, còn tưởng rằng phải mất công vẽ ra, sau đó đưa cho thợ rèn làm loại chiến giáp theo bản vẽ đó. Cô có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đám thợ rèn biết ý tưởng của mình sẽ khó khăn đến mức nào, chắc hẳn bọn họ sẽ không tin, có khi còn cho rằng cô là kẻ điên. Nhưng sẵn có bản vẽ của lão nhân đây, mặc dù không hoàn toàn giống với những gì trong đầu cô nghĩ, nhưng chỉ cần sửa lại một chút là được.
“Ngươi tên là gì?” – Mộ Dung Ca quay đầu hỏi người con.
Người thanh niên nơm nớp lo sợ, sắc mặt dần chuyển trắng, mấy năm nay, phụ thân chỉ vì bản vẽ này mà bị mọi người chế nhạo, gia cảnh thất cơ lỡ vận khiến căn nhà giờ chỉ còn lại bốn bức tường, hắn không muốn vì chuyện này mà đánh mất bát cơm ăn, liền thận trọng trả lời:
“Tôi là Trầm Vĩ.”
Mộ Dung Ca mỉm cười gật đầu, – “Trầm đại ca, nếu ngươi không ngại, sau này hãy để Trầm đại gia ở lại chỗ này, lương bổng của Trầm đại gia một tháng sẽ là tám lượng bạc, còn Trầm đại ca có thể giúp ta làm chưởng quản đội thợ rèn, mỗi tháng nhận năm lượng bạc, chẳng hay Trầm đại ca có đồng ý hay không?”
Trầm Vĩ nghe mà không tin vào tai mình, hai mắt cứ mở lớn nhìn cô chăm chăm, miệng lắp bắp: “Cô nương… người không phải đang trêu chọc tôi đấy chứ?” – Cả đám người thường xuyên chế nhạo sau lưng Trầm lão nhân cũng ngạc nhiên vô cùng, thật không ngờ hai người họ có được ngày hôm nay, đừng nói là tám lượng hay năm lượng, dù chỉ là một lượng bạc cũng là chuyện trong mơ rồi.
Vẻ mặt Trầm lão nhân thản nhiên, hoàn toàn không có phản ứng gì nhiều.
Mộ Dung Ca nhìn hai người trước mặt, gật đầu cười nói: “Tuyệt không nói lời bừa.”
Lưu Vân vẫn luôn đứng ở bên ngoài quan sát mọi hành động của cô, nhưng lúc này trên gương mặt lạnh lùng của hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc. Rốt cuộc trong đầu cô ấy đang nghĩ những gì? Vì sao lại dùng một lão đầu tay chân chậm chạp và một tên thanh niên mới biết làm nghề rèn chưa hề có nhiều kinh nghiệm? Hơn nữa còn cấp cho họ nhiều bạc như vậy?
Sau đó Mộ Dung Ca chọn ra sáu mươi người ở bên nhóm tú nương, không ngờ cũng có người thạo việc, còn nghĩ ra cách nhồi thêm vải vào phần tay để ngừa bị té ngã sẽ không mài phá cánh tay.
Mộ Dung Ca dành ra nửa ngày nói chuyện, trao đổi một số việc đơn giản với các tú nương, sau cuộc nói chuyện cô quyết định dùng một quả phụ hơn ba mươi tuổi làm quản sự.
Quả phụ này tên gọi Mỵ Nương, chồng mất đã được năm năm, trong mấy năm qua cần kiệm chăm lo việc gia đình, hiếu thuận với cha mẹ chồng, trong thành nổi danh là một người vợ, người con tốt. Trước khi xuất giá, may mắn bà có hơn hai năm được học chữ nên cũng biết xem sổ sách, viết chữ. Khi biết mình được Mộ Dung Ca chiêu mộ làm quản sự, mỗi tháng lương bổng hơn năm lượng bạc, liền lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Mộ Dung Ca ba cái, biểu thị tấm lòng xúc động của bà.
Ba ngày sau, nhờ công sức của nhóm thợ rèn, tú nương cùng Mộ Dung Ca làm không ngừng nghỉ trong vòng hai ngày, bộ chiến giáp gần với trong tưởng tượng của cô nhất đã hoàn thành. Cả bộ chiến giáp được làm bằng sắt, sắt ở thời đại này có màu đen, lại cứng rắn, nếu dùng chúng để chế tạo đao kiếm thì sắc bén vô cùng.
Tuy rằng nhìn qua bộ chiến giáp này không được thuận mắt, nhưng qua sự thay đổi của cô, mặc nó vào chỉ tăng thêm ba cân có lẻ. Đối với đám binh sĩ mà nói, số trọng lượng này cũng không đáng là bao.
Trên đại điện, khi Bạch hoàng đế nhìn thấy bộ chiến phục, chiến giáp cùng mũ giáp lại có phần kinh thường, y nói: “Mấy thứ này dùng như thế nào?!” – Vốn tưởng rằng cô sẽ làm ra thứ binh khí gì đó lợi hại, không ngờ lại làm ra mấy thứ này! Đàn bà quả đúng là đàn bà, may mà y cũng chẳng đặt bao nhiêu hy vọng vào cô.
“Hoàng thượng hà tất phải vội vã như thế? Ở trên chiến trường không phải chỉ có binh khí lợi hại là có khả năng giết địch. Binh sĩ của Bạch quốc có chừng mười vạn, hàng năm số người tham gia tòng quân cũng chỉ thêm một vạn. Nếu hai nước giao chiến, một ngày quân đội của Bạch quốc tử thương năm nghìn người, nếu có thể khống chế số lượng người thương vong, chẳng phải đó là sự đảm bảo lớn nhất đó sao?” – Mộ Dung Ca lạnh lùng, dùng ánh bắt băng hàn thấu xương quét trúng Bạch hoàng đế, giọng nói của cô cũng trở nên đanh lại.
Cô đứng ở giữa trung tâm đại điện, cả người tản ra thứ khí thế lẫm liệt, khó lòng lay chuyển trong mắt người khác.
Thái độ của cô vốn ôn hòa nên tên hoàng đế này mới không coi cô ra gì, hơn nữa kiến thức của y quá nông cạn, may mắn lúc ban đầu cô đã không làm ra thứ vũ khí nào đó có lực sát thương cực mạnh.
Không chờ Bạch hoàng đế đáp lại, Mộ Dung Ca ra hiệu cho Trầm Vĩ mặc bộ chiến giáp, đội nón giáp. Sau đó quay sang Lưu Vân nhờ hắn đâm tới một kiếm.
Bạch hoàng đế kinh ngạc hô to: “Đây là?!”
Lan Ngọc vẫn im lặng từ nãy giờ khẽ đảo tròng mắt, quả nhiên cô đã không làm y thất vọng.
Mộ Dung Ca quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy sự khen ngợi trong mắt y, tâm trạng nhất thời phấn chấn lên không ít. Trong hai tháng vừa qua, cả ngày lẫn đêm cô đều suy nghĩ làm sao để được tự do, chuẩn bị cuộc sống sau này, rốt cuộc cũng đã thành công! Và cô cũng luôn thầm cảm kích y, trong lòng khẽ vang lên tiếng nói: Cảm tạ.
Thanh trường kiếm trong tay Lưu Vân tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén, vừa nhìn đã biết đây là thượng phẩm binh khí, nhưng sau khi chém một đường cũng chỉ tạo ra một vết xước trên bộ giáp.
Chiến giáp chủ yếu để bảo vệ hai vị trí quan trọng là ngực và lưng, phần bụng và phần eo dùng để hoạt động nên ít được bảo vệ hơn, nếu như bị đâm vào trước ngực chắc chắn sẽ đỡ được. Còn chiếc mũ giáp đội trên đầu trông qua có vẻ nặng nề, nhưng lại có thể bảo vệ phần đầu, giảm tối đa tỉ lệ thương vong.
Bạch hoàng đế trợn tròn hai mắt nhìn chiếc chiến giáp và mũ giáp với vẻ bất ngờ, giọng nói của y có phần kích động: “Mộ Dung cô nương quả thực không giống với người khác.” – Nếu không được tận mắt nhìn thấy thì y sẽ không bao giờ nghĩ rằng nữ nhân lại có tài năng thần kì đến mức này! Nếu đám binh lính của y mặc những bộ chiến giáp này vào, nhất định sẽ giảm thiểu được tối đa thương vong. Dân chúng ở Bạch quốc vốn đã rất ít, số lượng người có thể tòng quân cũng có hạn, nếu chỉ dùng số lượng để giao chiến thì không phải là một chiến thuật tối ưu đối với Bạch quốc, nhưng đây chính xác là những thứ y cần nhất lúc này.
Nhìn dáng vẻ kích động của Bạch hoàng đế, Mộ Dung Ca biết bước đi đầu tiên của mình đã thành công. Được lên giây cót tinh thần, trong mắt cô lóe lên thứ ánh sáng của niềm tin, cô bình tĩnh nói: “Một kiện chiến bào hai mươi tiền, chiến giáp một lượng bạc, mũ giáp một lượng bạc. Nếu hoàng thượng đồng ý, thiếp sẽ phân phó mọi người làm việc bắt đầu từ hôm nay.”
“Như vậy tính ra một tên binh lính cần hai lượng bạc, hai mươi tiền đồng?” – Bạch hoàng đến nhíu chặt chân mày. Mười vạn binh sĩ, nếu ai cũng cần dùng thì y sẽ phải mất một khoản tiền tương đối lớn…