Thiếp Khuynh Thành

Chương 86: Lên đường tới Hạ quốc



Tề quốc.

Ánh nắng mặt trời như thiêu đốt vạn vật, khắp nơi nơi đều khô nóng.

Đã sang thu nhưng không khí oi bức vẫn khiến mọi người cảm thấy khó chịu.

Bên trong phủ Thái tử, đám hạ nhân đang rất bận rộn, bọn họ phải chuẩn bị tới hầm băng để lấy băng tảng đặt trong phòng chủ nhân, giúp không khí trong phòng bớt nóng nực.

Đôi con ngươi đen thẫm của Triệu Tử Duy khẽ đảo qua, những khối băng lạnh này đều được xẻ ra từ tảng băng vạn năm tuổi, nếu để trong hầm có thể giữ được trong nhiều năm, nhưng lúc này cũng đang dần chảy nước và tỏa ra thứ hơi lạnh dễ chịu.

Cửa sổ bỗng xuất hiện một chú bồ câu đưa tin trắng muốt, loại bồ câu này được huấn luyện đặc biệt để chuyên dùng trong việc truyền tin.

Triệu Tử Duy dừng dòng suy nghĩ, nắm lấy chú bồ câu và lấy ở trên đùi nó ra một mẩu giấy.

Vừa mở ra đọc những dòng tin bên trong, ngay lập tức đôi mắt vốn luôn thờ ơ của hắn hiện lên nét mừng rỡ, khác hẳn với sự lạnh lùng khi nãy.

Mộ Dung Ca, nàng ở Bạch Quốc đã làm được một việc lớn, giúp Bạch quốc cải tiến chiến giáp cho binh lính, từ từ đứng vững trên đôi chân của mình, bên cạnh đó, nhờ sự xuất hiện của công tử Lan Ngọc đã giúp cho Bạch quốc đang gần đi tới bờ vực diệt vong được cứu thoát.

Hắn đã từng nói, Mộ Dung Ca nàng là người trong ngoài không đồng nhất, vô cùng giả dối! Khó có thể vây khốn nàng! Giả dối như nàng e rằng Lan Ngọc cũng khó thoát khỏi bị nàng lợi dụng? Bằng không chỉ dựa vào thân phận nữ nhi sao nàng có thể tự đứng vững được ở Bạch quốc, vì gã Bạch hoàng đế kia là một kẻ thiếu quyết đoán. Kẻ nào có lỗ tai mềm (*) vốn là kẻ không thể làm được việc lớn!

(*)Lỗ tai mềm (耳根子软): Là để chỉ người không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác. Người dễ mủi lòng và hay bị lừa gạt.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên mẩu giấy truyền tin, mặc dù chỉ biết được đôi ba điều ngắn ngủi, nhưng hắn biết nàng đang sống rất tốt.

Có điều… Mộ Dung Tẫn hiện đang bị giam giữ.

Tuy Triệu Tử Duy không biết kẻ nào đã âm thầm hạ thủ hãm hại Mộ Dung Tẫn, nhưng đây đúng là một cơ hội tuyệt vời! Hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Triệu Tử Duy nhẹ nhíu mày, không khí trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Giây lát sau, có tiếng bước chân vang nhẹ sau lưng hắn, tiếp đó là một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng tiến vào.

Lương Hân Hân mỉm cười xinh đẹp trên bay bưng một chén trà lạnh, hôm qua nàng mới học được cách pha chế ở chỗ sư phụ, hôm nay đúng lúc trời mùa hè nắng nóng chói chang, không khí oi bức, mà Triệu Tử Duy lại hay phải rời phủ ra ngoài làm công sự, hẳn rất mệt mỏi, vì vậy nàng đặc biệt pha chén trà này muốn cải thiện vị trí của mình trong lòng hắn.

Hôm nay Hân Hân mặc một bộ trang phục trắng tinh khôi, không còn dáng vẻ hừng hực khí thế như trước đây, mà thay vào đó là vẻ duyên dáng uyển chuyển như một tiểu mỹ nhân vùng Giang Nam.

“Đây là trà lạnh do chính tay thiếp pha. Giờ đã là mùa hè nắng nóng, uống vào sẽ giúp giải nhiệt. Thái tử nên uống nhiều một chút.” – Lương Hân Hân đặt chén trà lạnh lên bàn gỗ và nhìn về phía bóng lưng cô ngạo của Triệu Tử Duy, trong mắt nàng thoáng qua một chút đau đớn, nhưng rất nhanh đã vội vã cúi đầu, ôn nhu nói.

Đôi mắt đen thẳm của Triệu Tử Duy trở nên lạnh lẽo, mẩu giấy truyền tin trong tay hắn dần biến thành những mảnh vụn.

Hắn quay đầu lại, trong mắt ánh lên tia nhìn kỳ lạ, từ người hắn tỏa ra thứ khí phách lạnh buốt, ngoan độc, hắn đem những mẩu giấy vụn ném ra ngoài cửa sổ rồi bước từng bước tới gần Lương Hân Hân.

Lương Hân Hân trước đây là người không sợ trời không sợ đất nhưng giờ phút này lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, nàng siết chặt nắm tay, khuôn mặt hồng hào trở thành trắng bệch.

Nàng biết trong lòng hắn không có nàng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đến mức hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vô tình như lúc này, nàng cảm thấy tuyệt vọng.

Viền mắt ửng đỏ, cố gắng đè nén nỗi đau đớn trong lòng, Lương Hân Hân giãn cơ mặt, mỉm cười: “Mấy ngày nữa Thanh Nhã công chúa sẽ tới phủ Thái tử, thiếp đã cho an bài thỏa đáng.” – Nếu trong lòng hắn không có nàng, vậy còn công chúa Thanh Nhã? Nàng không biết cách làm đẹp nên không được lòng hắn, chắc hẳn hắn thích những nữ tử xinh đẹp?

Trong đôi con ngươi sâu thẳm của Triệu Tử Duy không hề có một tia dao động, hắn chỉ lạnh lùng rời mắt sang chén trà lạnh đang để trên bàn, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, phất phất tay, hắn nói một cách vô tình nhất:

“Thứ dơ dáy vậy cũng dám bưng tới làm bẩn mắt bổn cung?”

Có lẽ trong mắt hắn chỉ có những thứ nữ nhân giả dối kia làm là có tư cách khiến hắn chú ý tới. Nắng hè gay gắt như vậy, nếu nàng còn ở bên cạnh, hắn chỉ cần làm khó nàng một chút, vậy nàng sẽ nghĩ ra biện pháp gì để lấy lòng hắn nhỉ? Không, phải nói là lấy bạc của hắn mới đúng. Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn không tự chủ nhẹ kéo lên thành một nụ cười.

Cả người Lương Hân Hân lạnh run, đôi môi trắng bợt run rẩy ngây người nhìn chén trà kia, đây là lần đầu tiên nàng xuống bếp, vất vả thử đi thử lại, sợ hắn không thích nên lại đổ đi làm lại một lần nữa, thế nhưng… trong mắt hắn đây chỉ là thứ bẩn thỉu dơ dáy….

——————-

Lúc lên đường rời khỏi Bạch quốc, Lan Ngọc cùng Tiểu Thập, Trầm Vĩ, Mỵ nương đều tới tiễn Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca nhìn bốn người bọn họ, che miệng cười khẽ: “Ta sẽ trở về nhanh thôi.” – Đúng vậy, nơi đây có mơ ước của cô, nhất định cô sẽ quay trở lại.

Trầm Vĩ cùng Mỵ Nương nhìn nhau, rồi cùng quỳ xuống đồng thanh nói: “Xin cô nương hãy bảo trọng, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực để làm việc, nhất định không để cho cô nương phải thất vọng.”

Mộ Dung Ca lập tức nâng hai người dậy, dịu dàng nói: “Nếu không tin hai người, ta sẽ không yên tâm rời đi như thế. Không được câu nệ lễ nghĩa như vậy nữa, bằng không ta sẽ giận đấy, như vậy xa lạ quá.”

Lan Ngọc mỉm cười tao nhã, dặn dò. – “Đừng quá cưỡng cầu, nếu không làm được thì nên buông tay.”

Khẽ cong đuôi mày, Mộ Dung Ca cười tươi như một đóa sen xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng đáp lại. – “Ừ.” – Rồi rời mắt sang Tiểu Thập đang đứng sau lưng Lan Ngọc, viền mắt hắn đã ửng đỏ, còn hơi có vẻ ướt át.

Thật hiếm thấy, đầu óc cô lúc này đang lo nghĩ trăm mối, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Thập như vậy cũng phải lắc đầu cười khổ. Rõ ràng là một thanh niên cao to khôi ngô, nếu ở thời hiện đại nhất định là một người khiến đám con gái chết mê chết mệt, nhưng lúc này đây lại như một đứa trẻ vậy. Mộ Dung Ca đưa tay lên trán lau đi hai giọt mồ hôi, cô nhìn về phía Tiểu Thập, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiểu Thập, cách làm món thịt hầm ta đã dạy cho ngươi, cố gắng luyện tập thật tốt, sau đó tự làm cho mình ăn.”

Tiểu Thập cúi đầu, trong lòng vô cùng khổ sở. Hắn biết chia tay hôm nay, ngày sau khó có cơ hội được gặp lại, vì công tử còn nhiều việc cần phải đi làm.

Lưu Vân vỗ vai Tiểu Thập, – “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngươi cũng chớ nên thương tâm quá.” – Câu nói của y có vẻ cảm động nhưng lại khiến Tiểu Thập trừng mắt nhìn y đằng đằng sát khí.

Tiểu Thập căm hận nghĩ, Lưu Vân thì vui vẻ rồi, sau này không còn ai tranh ăn thịt với y nữa mà, Tiểu Thập nhăn mặt, lòng bực bội vô cùng, từ lúc nào bọn họ lại có quan hệ tốt đến mức bịn rịn, lưu luyến như thế này?

Mộ Dung Ca xoay người bước đi, cô nhìn thoáng qua vẻ mặt tái nhợt của Lan Ngọc, y đang nhìn theo cô với ánh mắt bình thản, bỗng trong mắt y hiện lên một tia nhìn có ý tứ khác lạ.

…. Lúc gặp lại, có thể tất cả mọi việc đều đã khác.

Không, không phải có thể, mà nhất định sẽ khác.

Cho dù sự thay đổi này không phải là thứ cô có thể đối mặt, nhưng có những thứ muốn tránh cũng không thể tránh được, tựa như những ràng buộc của khối thân thể này mang lại cho cô vậy, nếu đã không thể trốn tránh thì chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

Có điều không ngờ, khi Mộ Dung Ca ra tới cửa thành lại có người xông tới ngăn cản xe ngựa của cô. Ngay sau đó, một âm thanh phách lối vang lên, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang dẫn theo vài tên thị vệ hùng hùng hổ hổ xông tới.

“Mộ Dung Ca, ngay lúc đầu nhìn thấy ngươi, bổn cung đã cảm thấy không vừa mắt. Dựa vào cái gì mà ngươi có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của Lan Ngọc công tử? Chỉ nghĩ ra vài cái cải tiến chiến giáp vớ vẩn mà khiến bách tính toàn Bạch quốc tán dương ngươi? Hôm nay, vì ngươi mà bổn cung không thể tỏa sáng, ngược lại còn biến thành lá xanh làm nền cho ngươi! Quả thực là sỉ nhục, bổn cung không thể nhịn được nữa!”

Mộ Dung Ca cười nhạt nhìn Công chúa Kiều Âm đang tiến đến gần, khẽ nhướn lông mày, cô nhảy xuống xe ngựa, cười nói: “Vậy sao? Công chúa cũng tự biết rõ đó chứ, xem ra cũng có chút thông minh.”

“Ngươi dám mỉa mai bổn cung? Đúng là tự tìm chết!” – Gương mặt Kiều Âm trở nên dữ tợn, vốn nàng ta cũng có chút nhan sắc nhưng lúc này đây lại xấu xí bội phần, trách sao đã mười tám tuổi mà không ai thèm rước.

“Không phải ngươi tới đây để giết ta sao?” – Mộ Dung Ca nhìn Kiều Âm đầy châm chọc, lời nói lạnh lùng băng giá. Vẻ mặt ôn hòa như mùa xuân ấm áp của cô bỗng chốc biến thành tháng chạp mùa đông rét lạnh thấu xương, cô dùng lời nói lạnh lùng chế nhạo, chấn nhiếp Kiều Âm.

Lúc tới Kiều Âm rất hùng hổ, vốn muốn cho Mộ Dung Ca một trận để sau này cô không dám quay về Bạch quốc nữa, chỉ cần Mộ Dung Ca còn ở đây một ngày thì danh tiếng của nàng sẽ bị lu mờ, còn nếu Mộ Dung Ca chết thì càng đỡ phải tốn sức. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của Mộ Dung Ca, Kiều Âm bỗng sinh ra lòng sợ hãi, do dự.

Thấy phía sau lưng Mộ Dung Ca chỉ có Lưu Vân, Kiều Âm lập tức lấy lại dũng khí. Nàng hất cằm làm hiện ra chiếc cổ thon nhỏ, cả người bừng bừng khí thế nhưng chúng khiến hình ảnh của nàng xấu đi mấy phần, Kiều Âm chẳng hề biết điều ấy, trái lại càng kiêu căng hơn, – “Chết đến nơi mà ngươi vẫn còn ung dung như vậy à? Người đâu, mau tiến lên tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng gọn)! Đừng để người khác nhìn thấy.”

Vài tên thị vệ theo sau lưng Kiều Âm công chúa nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức lộ bộ mặt hung ác, độc địa, sau đó chúng dùng kiếm đâm tới Mộ Dung Ca.

Nhưng bọn chúng đâu có ngờ, kẻ tầm thường đứng sau lưng Mộ Dung Ca lại là người mang tuyệt thế võ công. Kéo Mộ Dung Ca ra phía sau, Lưu Vân xuất kiếm tàn nhẫn vô tình.

Cứ mỗi lần vung kiếm lên là đi một mạng.

Máu bắn tung tóe đẹp như một bức tranh nghệ thuật, khi máu rơi xuống đất, một mùi tanh nồng xông lên chóp mũi khiến người ta muốn nôn.

Thực kinh khủng!

Cả cơ hội phản kích bọn chúng cũng không có, toàn bộ đều chết không nhắm mắt. Sao có thể thế được? Tại sao hắn lại có võ công cao cường đến vậy?

Lưu Vân hạ thanh kiếm vấy máu xuống, ánh mắt băng lạnh, toàn thân tỏa ra sát khí. Từ lúc đến đây y đã không vừa mắt vị Kiều Âm công chúa luôn tự cho mình là thân phận cao quý này! Vì thế y không cần tỏ ra kiên nhẫn, y hỏi Mộ Dung Ca: “Có giết nàng ta không?”

Mộ Dung Ca đứng phía sau không hề do dự mà lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.” – Giữ lại là họa, chi bằng diệt trừ tránh hậu hoạn sau này! Vốn cô không muốn dây dưa với những kẻ ngu ngốc như thế này, nhưng thật không may, những kẻ ngốc lại thường có những hành động ngu xuẩn!

Sắc mặt Kiều Âm trắng toát, cả người bước lùi về phía sau. Tại sao lại như vậy? Sao lại biến thành như vậy? Nàng vốn nghĩ tới đây để giết Mộ Dung Ca, tìm chút mặt mũi cho mình, sau đó chiếm hết những gì Mộ Dung Ca đang có, nhưng thật không ngờ lại bị rơi vào tình cảnh này:

“Mộ Dung Ca, cái tên nô tỳ lăng loàn như ngươi! Ngươi không thể giết bổn cung! Nếu bổn cung chết, hoàng huynh nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

“Hoàng thượng biết là ta giết ngươi ư?” – Mộ Dung Ca nhíu mày, quay lưng lại với Kiều Âm và Lưu Vân, cô bước đi bỏ lại sau lưng tiếng nói mơ hồ.

Một câu hỏi này khiến Kiều Âm công chúa ngã nhào trên đất, nàng ta còn muốn nói thứ gì đó đe dọa Mộ Dung Ca, nhưng đáng tiếc, Lưu Vân đã không cho nàng ta có thêm cơ hội.

Thanh kiếm trên tay trực tiếp đâm thẳng vào miệng Kiều Âm, xuyên qua đầu, Lưu Vân lạnh lùng: “Miệng lưỡi thối hoắc! Khiến người ta chán ghét!”

Mộ Dung Ca lên xe ngựa, nhìn thoáng qua đám thi thể nằm ngổn ngang đầy đất, lại nhìn chiếc miệng đầy máu của Kiều Âm, khóe miệng cô khẽ giật giật. Miệng nàng ta có không thối thì giờ cũng thành thối mất rồi. Đến giờ cô mới phát hiện ra điểm mới ở Lưu Vân, con người này tuy bề ngoài luôn tỏ vẻ lạnh lùng như tòa núi băng di dộng, nhưng thật ra cũng có khiếu hài hước đó chứ.

Chỉ có điều, sự hài hước của y mang đầy mùi tanh của máu…

Cô liếc nhìn y: “Ngươi đúng là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc!”

Lưu Vân tảng lờ tỏ vẻ chú tâm vào việc đánh xe. Thương hoa tiếc ngọc là cái gì? Trước đây hắn không hiểu mà hiện tại càng không muốn hiểu.

Gió cuốn tầng cát chạy dài theo sau, xa xa chỉ còn thấy bóng dáng mờ nhạt của cỗ xe ngựa.

Thời gian lao nhanh như tên bắn, đảo mắt đã qua nửa tháng.

Lúc này là tháng chín, thời tiết không còn oi bức như mấy tháng trước, không khí mát mẻ ôn hòa, gió thổi cũng mang theo hơi lạnh.

Mộ Dung Ca ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tấm bảng treo phía trên tòa phủ đệ xa hoa, trên đó viết ba chữ đầy khí thế “Phủ Thái Tử”!

Hơn nửa tháng nay cô chạy xe ngựa cả ngày lẫn đêm, rất ít dừng chân nghỉ ngơi để tiết kiệm thời gian, cuối cùng mất hơn mười ngày đã đến được Hạ quốc.

Trước mặt cô lúc này chính là phủ đệ của Nguyên Kỳ! Phủ Thái tử Hạ quốc!

Sắc mặt cô thoáng trầm ngâm, lúc lạnh lùng nghiêm nghị, khi lại nhẹ mỉm cười. Nhìn xuống cánh cửa lớn đóng chặt, trong ánh mắt cô sáng lên nét cương nghị cố chấp.

Lưu Vân bặm môi, đi về phía Mộ Dung Ca, giọng nói của y có phần lạnh lẽo âm trầm hơn bình thường, nhưng vẫn nhận ra có hàm ý lo lắng ở trong đó. – “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Mộ Dung Ca bình bĩnh nhìn đến hai tên thủ vệ đứng trước cổng, cô nói không hề do dự: “Ta đã đến Hạ quốc rồi. Lưu Vân, ngươi nên đi đi, hắn… đang cần ngươi.”

“Ta đã từng nói bảo vệ cô là mệnh lệnh của Thái tử, ta không thể tự ý rời khỏi cô.” – Y vẫn kiên định với ý kiến của mình.

Mi mắt nhẹ giật, cô cười nói:

“Lưu Vân, ngươi thật tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ tình cảm này.”

Nghe thấy những lời này, khuôn mặt luôn cứng ngắc của Lưu Vân giãn ra không ít.

“Ngươi là… nô Mộ Dung Ca?” – Gã thủ vệ tiến lên trước nhìn cô từ đầu đến chân, thái độ có phần kiêu căng hống hách.

Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày. Nô? Sắc mặt cô đanh lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Xin vào bẩm báo với Thái tử, Mộ Dung Ca cầu kiến.”

Kỳ hạn ba tháng đã kết thúc, cô không còn là nô lệ của bất cứ kẻ nào.

Gã thủ vệ nghe thấy cô không tự xưng là “nô” bèn nhíu mày, có điều, phàm đã là kẻ làm việc ở phủ Thái Tử đều phải có kiến thức nhất định, gã không nói gì thêm, chỉ bảo: “Chờ trước cửa.” – Dứt lời bèn quay vào trong phủ.

Mộ Dung Ca đứng chờ tại chỗ, nhìn cánh cửa gỗ to lớn nặng nề đóng lại, cô khẽ chớp mắt ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trởi mùa thu rất xanh, một màu xanh trong veo thuần khiết.

“Bẩm Thái tử, nô Mộ Dung Ca xin cầu kiến. Ngài có cho truyền vào không ạ?” – Ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của cung nữ.

Gió thu thổi qua cửa sổ ùa vào trong phòng.

Trong mắt Nguyên Kỳ thoáng qua ý cười, hai hàng lông mi cong dài khẽ chớp, – “Truyền.”

Chỉ một chữ rõ ràng rơi vào tai người tỳ nữ đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc nô Mộ Dung Ca là ai? Có phải nàng ta là nô tỳ hầu cận của công chúa Thanh Nhã? Nàng ta đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành sao? Bằng không tại sao đến phủ Thái tử cầu kiến mà ngài không hề do dự đã cho truyền vào?

Bên trong phòng, Nguyên Kỳ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ trong lòng hắn lại có chút mong chờ được nhìn thấy nàng.

Suốt hai mươi ba năm qua, kể từ lúc sinh ra đến giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt trong phủ Khánh Vương, ánh mắt nàng mang đến cảm giác hắn chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua, không hề có chút gì đọng lại trong lòng nàng. Bắt đầu từ lúc nào hắn lại chú ý tới nàng đến vậy?

Hắn biết nàng là kẻ luôn che dấu thực lực của mình và luôn dùng ánh mắt thâm sâu nhìn thấu thiên hạ, đó là ánh mắt của kẻ có thể đứng vững vàng trong thời loạn lạc này. Tâm hắn chưa bao giờ đập loạn nhịp vì ai, nhưng hôm nay hắn lại không thấu rõ cảm xúc dành cho nàng là gì.

Người con gái này trong mắt hắn có lẽ cũng chỉ như bao nữ nhân khác, thế nhưng…

Trong đôi mắt đen thẳm của Nguyên Kỳ thoáng nghi hoặc.

——————–

Mộ Dung Ca theo chân người tỳ nữ bước vào bên trong, cô chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ phải đặt chân đến đây.

Trong lúc di chuyển, cô nhanh chóng quan sát hết mọi thứ trong phủ.

Nhưng khi cánh cửa biệt viện mở ra, cô vẫn sững sờ trước khung cảnh trước mắt.

Cả một vườn sen bát ngát!

Những đóa sen xinh đẹp màu đen!

Hoa sen màu đen ư?!

Thời điểm này không phải mùa của hoa sen nhưng những bông sen nơi đây lại nở rộ một màu đen mịn như gấm, mị hoặc như đêm!

Trong lòng ngạc nhiên nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, thẳng đường đi tới thư phòng của Nguyên Kỳ.

Lưu Vân cũng vô cùng king ngạc, Hắc liên hoa? Trước đây y đã từng nghe người ta nói giống hắc liên hoa cực kỳ hiếm có, thật không ngờ khắp nơi bên trong phủ Thái tử Hạ quốc lại trồng loài hoa này nhiều đến vậy.

“Xin chờ ở đây.” – Tỳ nữ quay đầu lại nói với Lưu Vân.

Lưu Vân liếc nhìn Mộ Dung Ca, thấy cô gật đầu, y mới đứng chờ trước cửa.

Mộ Dung Ca trông thấy những tòa lầu các xa hoa cách đó không xa, trái tim bỗng trùng xuống.

Những việc xảy ra trong mấy tháng nay như một giấc mộng.

Đứng trước cánh cửa, cô nghe thấy bên trong phòng truyền ra giọng nói lạnh băng quen thuộc, khóe môi nhẹ kéo lên thành một nụ cười mỉm chuyên nghiệp, nơi đây mới là giấc mộng của cô!

“Vào đi!”

Đẩy cửa phòng, Mộ Dung Ca thẳng lưng đi băng qua gian ngoài vào tới gian bên trong. Ánh mắt cô bắt ngay một bóng người đang ngồi bên thư án (bàn làm việc), phong thái vừa tao nhã vừa thong dong nhìn sổ sách – người đó chính là Nguyên Kỳ.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn trước sau như một, thâm trầm, trong veo nhưng đủ lạnh lùng, phảng phất như vạn vật trong mắt hắn chỉ là hư vô vậy.

“Thiếp Mộ Dung Ca bái kiến Thái tử Hạ quốc.” – Cô bình tĩnh thu lại ánh nhìn, khom lưng hành lễ trước hắn.

(Hết chương 86)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.