Thiếp Khuynh Thành

Chương 91



“Mộ Dung Ca, ngươi già mồm cãi lý! Việc này làm sao liên quan đến ta?” – Ánh Tuyết không dám tin vào tai mình, ả nhìn Mộ Dung Ca như nhìn một người điên. Muốn ả đến nơi đó chịu khổ hình ư? Vậy chẳng khác nào muốn tính mạng của ả!

Lâm Thiện Nhã vô cùng kinh ngạc. Nàng thầm nghĩ không thể để Mộ Dung Ca tiếp tục ở bên cạnh Nguyên Kỳ, nếu không hậu hoạn khó lường.

Mộ Dung Ca nhẹ nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng.- “Sao lại nói ta già mồm cãi lý? Ngươi và Như Băng cùng không nhận tội, nàng ấy có thể chịu được hai tháng thụ hình, chẳng lẽ ngươi vì sự trong sạch của mình mà từng đó đau đớn cũng không chịu nổi?”

Nói rồi cô bèn đứng dậy phân phó cho Bích Nhu đang đứng ngoài cửa: “Làm phiền Bích Nhu mang hai hộ vệ tới đây đưa Ánh Tuyết cô nương vào nhà giam, nếu hai tháng sau nàng vẫn không nhận tội tất nhiên mọi oan khuất sẽ được rửa sạch.”

Bích Nhu nghe lệnh, đáp: “Vâng, thưa Mộ Dung cô nương.” – Cách thức ứng đối và xử lý công việc của Mộ Dung Ca khiến Bích Nhu được mở rộng tầm mắt. Thực sự là… quá bá đạo! Đã đến lúc Ánh Tuyết phải trả giá rồi.

Ánh Tuyết như ngồi trên đống lửa, ả đứng lên chỉ thẳng vào Mộ Dung Ca mà mắng: “Ngươi dám!”

“Nếu Thái tử đã tin tưởng giao cho ta việc này thì ta có quyền xử lý tất cả những kẻ trong vòng tình nghi, ngươi không được phép chống lại. Huống chi ở đây còn có Thái tử phi, ta sẽ không vô duyên vô cớ đổ oan cho ngươi.” – Mộ Dung Ca đứng dậy, trước tiên cô hành lễ với Lâm Thiện Nhã đang trầm tư suy nghĩ, sau đó mới nhìn thẳng vào Ánh Tuyết rồi nói rõ ràng.

Đối phó với kẻ tiểu nhân không cần làm quân tử, Mộ Dung Ca cũng không cần phân rõ phải trái, cô chỉ muốn tương kế tựu kế khiến Ánh Tuyết bị gậy ông đập lưng ông, một chiêu vừa rồi cô dùng có hiệu quả rất tốt.

“Thái tử phi…” – Sắc mặt Ánh Tuyết trắng bệch, ả không nghĩ Mộ Dung Ca lại kiên quyết tra ra đến cùng như vậy. Vạn lần không thể để đến tai Thái tử, ngài nhất định sẽ nhìn thấu mưu đồ của ả. Đến lúc này không còn cách nào khác, ả chỉ có thể đặt hy vọng hoàn toàn vào Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã khép hờ đôi mắt, trầm mặc một lúc lâu nghe hai người đối đáp giao chiến, lòng nàng ngày càng lạnh đi. Mộ Dung Ca khiến nàng cảm thấy bị uy hiếp, có lẽ ánh mắt hèn mọn của nó khi còn ở hoàng cung Phong quốc chỉ là tỏ vẻ cho người khác thấy mà thôi. Nàng nhìn Ánh Tuyết và bắt gặp ngay đôi mắt đầy sự cầu xin chờ đợi, ánh mắt này khiến nàng hơi do dự.

Đôi mắt Mộ Dung Ca ngời sáng như ánh mặt trời, hai người bọn họ không tranh luận thêm nữa mà cùng nhau chờ đợi Lâm Thiện Nhã. Kỳ thực Mộ Dung Ca cũng không chắc chắn Lâm Thiện Nhã có đứng về phía mình hay không. Nếu ngay từ đầu nàng ta công bằng thì đã không để cho Ánh Tuyết có cơ hội hãm hại Như Băng, thế mà lúc này lại phủi tay coi như không quan hệ gì đến mình. Nhưng dù bây giờ Lâm Thiện Nhã có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được kết quả đã định.

“Nếu việc này Thái tử đã giao cho Mộ Dung quản gia, bản phi cũng không tiện nhúng tay vào. Tất cả đều theo ý của Mộ Dung quản gia đi.” – Lâm Thiện Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói với Ánh Tuyết và Mộ Dung Ca. Giờ nàng muốn giúp Ánh Tuyết cũng vô ích, Mộ Dung Ca dám làm như vậy hẳn nhiên đã có sự đồng ý của Nguyên Kỳ.

Lâm Thiện Nhã vừa dứt lời, Ánh Tuyết liền cảm thấy choáng váng, dung nhan xinh đẹp của ả trở nên tuyệt vọng. Lâm Thiện Nhã là chiếc ván cứu sinh duy nhất mà ả có thể bấu víu vào, nhưng không ngờ nàng ta lại phủi tay nhanh như vậy! Trong lòng ả vô cùng hối hận, nếu ả không chủ quan mà sớm đến gặp Lâm Thiện Nhã thì đã không tạo cho Mộ Dung Ca cơ hội này, cũng không khiến cục diện rơi vào bế tắc như hiện nay. – “Mộ Dung Ca, ta ở phủ Thái tử đã nhiều năm, lập được vô số công lao hiển hách, ngươi không có chứng cứ mà đã muốn giam ta vào chịu phạt, làm việc tắc trách như thế sao có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục?” – Ả tuyệt đối không chịu thua, không bao giờ!

Mộ Dung Ca nhíu mày, cô không muốn tiếp tục dây dưa với Ánh Tuyết, khóe mắt thấy Bích Nhu đã trở lại, theo sau là hai gã hộ vệ, cô trả lời lạnh nhạt: “Hai tháng sau tất có kết quả.” – Trong vòng hai tháng này cô sẽ giúp Ánh Tuyết được nếm thử cảm giác bị tra tấn hành hạ đến sống không bằng chết! Còn chuyện ả có thể rời khỏi nhà lao sau hai tháng hay không thì đó lại là một chuyện khác.

Ánh Tuyết thấy Mộ Dung Ca quá cứng rắn, cơ hồ đã chạm đến nọc của ả. Ả lập tức đỏ mặt tía tai, gắt lên: “Ngươi!”… – Muốn cãi lại nhưng không được. Ánh Tuyết biết rõ Mộ Dung Ca có ý định nhắm vào mình nhưng lại chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều quá nhanh khiến ả trở tay không kịp!

Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn theo bóng lưng tuyệt vọng của Ánh Tuyết khi ả bị mấy gã hộ vệ đưa đi, cô nghĩ thầm: Ác giả ác báo, Ánh Tuyết, ngươi không ngờ có ngày hôm nay phải không? Mộ Dung Ca quay đầu nhìn về phía Lâm Thiện Nhã, đôi mắt che dấu ánh sắc bén, cô cúi đầu nói: “Nô tỳ đã quấy rầy đến Thái tử phi, mong Thái tử phi không trách tội. Nô tỳ xin cáo lui.” – Cô vẫn còn nhớ khi ở hoàng cung Phong quốc, hai kẻ đanh đá Lâm Thiện Nhã và Lâm Thanh Nhã đấu nhau như thế nào, một kẻ tâm cơ thâm trầm như Thiện Nhã, chắc chắn không phải là người lương thiện.

“Xảo Vân, tiễn Mộ Dung quản gia.” – Lâm Thiện Nhã cười hiền hòa, làm như không hề để ý đến việc đó.

Nhưng sau khi Xảo Vân đưa Mộ Dung Ca ra ngoài, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lập tức tắt ngấm.

Khi Xảo Vân quay lại thấy sắc mặt âm trầm của chủ tử, nàng biết ngay lý do vì sao, bèn thận trọng nói: “Dường như Mộ Dung Ca có phần khác trước.” – Lúc ở Phong quốc nàng thấy Mộ Dung Ca thật hèn mọn, thứ nô tỳ mờ nhạt không có gì đáng chú ý tới, nhưng không ngờ nàng ta hôm nay lại dám đáp trả, ăn nói gãy gọn sắc bén, không cho người khác kịp phản kích.

Đôi mắt long lanh sóng nước của Lâm Thiện Nhã khẽ cong lên, cánh môi tuyệt mỹ hé nở nụ cười, nàng nói: “Đúng là không giống nhau.”

“Nếu nó cam tâm làm quản gia thì được, còn nếu dám vọng tưởng leo lên giường của Thái tử thì quá mơ mộng hão huyền rồi đấy. Nhưng có một điều rất lạ, nô tỳ từng nghe Ánh Tuyết nói, khi Thái tử ở phủ Khánh Vương Nguyên quốc đã từng chủ động yêu cầu Mộ Dung Ca hầu hạ ngài.” – Xảo Vân cân nhắc một hồi, thấy Ánh Tuyết và Mộ Dung Ca đều rời đi, nàng mới nhanh chóng ghé vào tai Lâm Thiện Nhã nói những lời này.

Nghe vậy, nét cười trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Lâm Thiện Nhã tức khắc bay biến, chén nước trà trong tay nàng vô thức khẽ run lên.

—-—-

Tề quốc.

Thập hoàng tử Mộ Dung Tẫn hôm nay nhận tổ quy tông, đổi tên thành Triệu Tử Tẫn. Một tháng trước vì dính tội danh mưu hại mệnh quan triều đình – chính là Tể tướng đương thời mà bị tạm giữ ở trong cung, đợi đầy đủ chứng cứ liền quyết định tội trạng.

Toàn bộ triều đình được một hồi náo loạn.

Thập hoàng tử mới mười ba tuổi nhưng vô cùng khôn ngoan sắc sảo, so với Thái tử Triệu Tử Duy không hề kém hơn. Thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại làm ra việc ngu xuẩn này, có khác nào đem đá đập vào chân, tự hủy hoại tương lại của chính mình đâu? Chuyện này cũng làm đám người đang có ý định đi theo Thập hoàng tử đều phải suy nghĩ lại.

Lúc này Thập hoàng tử mang tiếng xấu trong Tề quốc, mọi người ai cũng muốn tránh né hắn. Không ai dám tới thăm hỏi vì bọn họ sợ sẽ bị khép vào tội đồng lõa.

Triệu Tử Tẫn đứng ở trước cửa sổ trông ra phía cửa lớn – nơi đang có hơn mười tên thị vệ đeo trường đao đứng canh phòng cẩn mật.

Ánh mắt bình tĩnh thờ ơ của hắn chợt giao động. Gió lay ngọn cây xào xạc, từng đợt không khí tươi mát lùa vào trong phòng, hắn đưa những ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bệ cửa sổ, ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén.

Kẻ hãm hại hắn chắc chắn không phải là Triệu Tử Duy, Triệu Tử Duy mới vừa quay trở về Tề quốc, y còn chưa giải quyết xong cục diện rối rắm hiện tại thì sao có dư thừa thời gian đi đối phó với hắn?

Rốt cuộc là kẻ nào đang âm thầm ra tay?

Xem ra lúc này không thể thay đổi được gì nữa, chỉ đáng tiếc hắn vẫn chưa cứu được tỷ tỷ, ngay đến cả bản thân hắn cũng chưa chắc đã giữ được.

Hơn nữa, cho dù bây giờ hắn có may mắn giải quyết được việc này thì tất cả những gì hắn cố gắng xây dựng trong mấy tháng qua đều đã sụp đổ, nếu muốn gượng dậy một lần nữa chỉ e cần rất rất nhiều nỗ lực và gian khổ.

“Không ngờ ngươi vẫn còn bình tĩnh được như thế này, ngươi khiến bổn cung thật bất ngờ.”

Đột nhiên cửa phòng bật mở, Triệu Tử Duy bước vào nhìn Triệu Tử Tẫn đang nhàn nhã đứng ở cửa sổ, hiểu hiện này của hắn làm y ngạc nhiên.

Mười ba tuổi mà có thể làm được như vậy đã khiến y phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Triệu Tử Tẫn nghe thấy tiếng nói sau lưng mình bèn khẽ nhíu mày, trên môi người thiếu niên anh tuấn nở một nụ cười tuyệt mỹ: “Cục diện này chẳng phải là điều ngươi muốn nhất hay sao?”

“Ta chỉ có thể nói, ngươi đã trở thành nhược điểm của nàng.” – Triệu Tử Duy cất giọng khàn khàn.

Triệu Tử Duy khẽ cau mày, khuôn mặt đượm nét buồn. Y vừa nhận được tin từ bồ câu gửi đến, vốn chưa đoán ra kẻ nào đã âm thầm hạ thủ với Triệu Tử Tẫn, nhưng khi biết được tin Mộ Dung Ca đi tới Hạ quốc, y liền hiểu ra tất cả.

Một trận gió thổi qua làm mái tóc dài của người thiếu niên trẻ tuổi bay tán loạn, hắn xoay người, dùng ánh mắt băng lạnh và đầy khí thế đe dọa nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, dung nhan anh tuấn kia có vài phần giống với Triệu Tử Duy, bọn họ là huynh đệ có quan hệ máu mủ, nhưng thật đáng tiếc trước hoàng quyền đã định sẵn, bọn họ là huynh đệ – cũng là kẻ thù.

Người thiếu niên để mặc làn tóc dài vướng trên mặt mình, hắn nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, lạnh lùng hỏi: “Nàng có chuyện gì?”

Triệu Tử Duy bỗng cảm thấy khó chịu, ở trong lòng Mộ Dung Ca, tên Triệu Tử Tẫn này luôn chiếm một vị trí quan trọng, nàng có thể vì nó mà không tiếc làm tất cả mọi thứ. Y bước tới gần Triệu Tử Tẫn, dùng ánh mắt lăng lệ bức người nhìn hắn, đoạn nhếch miệng gằn giọng: “Hơn nửa tháng trước nàng vội vã thúc ngựa chạy thẳng về Hạ quốc.” – Biết được tin Mộ Dung Ca quay trở lại bên cạnh Nguyên Kỳ làm y vô cùng phẫn nộ, tức giận đến mức mượn rượu tiêu sầu, nhưng dù uống ngàn chén vẫn không say. Y tới đây là bởi đang ganh tỵ với tên thiếu niên này, vì sao hắn lại được nàng quan tâm đến như vậy?

Dựa vào cái gì chứ?

Chỉ bởi vì bọn họ đã từng là tỷ đệ tình thâm chung một nhà ư?

Buồn cười thay cho câu tỷ đệ tình thâm!

“Cái gì?! Nàng sao có thể…” – Người thiếu niên chấn kinh, đôi mắt bình tĩnh thoáng chốc biến thành sợ hãi, viền mắt bắt đầu nóng lên, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước. Vì sao nàng lại quay về hố lửa đó? Chẳng phải Triệu Tử Duy vẫn luôn cho người đi theo nàng đó sao, tại sao vẫn để cho Thái tử Hạ quốc ra tay được? Hơn nữa, nếu Mộ Dung Ca đã rời khỏi Nguyên Kỳ, chắc chắn nàng sẽ không quay về bên cạnh y nữa, chẳng lẽ… chẳng lẽ là bởi vì hắn?

Rất nhanh hắn đã tìm thấy đáp án trong mắt Triệu Tử Duy. Triệu Tử Tẫn nghiến răng, rống lên một tiếng giận dữ: “Chết tiệt!” – Làm sao hắn có thể để nàng vì hắn mà trả giá nhiều như vậy! Mộ Dung Ca!

Triệu Tử Duy không bỏ xót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt Triệu Tử Tẫn, vẻ phẫn nộ đau đớn trên gương mặt hắn khiến y phải nhíu mày, trong lòng y có một dự cảm bất thường. Vẻ phẫn nộ này dường như không chỉ đơn giản là tình thương giữa tỷ đệ một nhà, y nhìn vẻ mặt này cảm thấy thật quen thuộc.

“Ngươi với Mộ Dung Ca không có quan hệ máu mủ, nàng chỉ là tỷ tỷ trên danh nghĩa của ngươi, mà ngươi, đối với nàng… hình như không đơn giản chỉ là tình cảm tỷ đệ?”

Ánh mắt người thiếu niên chợt giao động mạnh mẽ như sóng biển cuộn trào, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh đã quay trở về trạng thái trầm tĩnh như ban đầu. Nhưng Triệu Tử Duy đã nhìn thấy một thoáng ánh mắt đó, sắc mặt của y hơi tái đi, đôi tay nắm chặt bên trong ống tay áo dài đang không ngừng run rẩy.

—–—–

Chỉ sau một ngày, chuyện của Ánh Tuyết đã được truyền ra ngoài. Lúc đầu còn có người cười cợt chờ mong xem kịch vui, dù sao Ánh Tuyết cũng làm ở phủ Thái tử nhiều năm, tuy nói ả đã từng qua mặt Thái tử mà làm không ít chuyện xấu, nhưng dù sao vẫn là người được Thái tử coi trọng. Mà nay Mộ Dung Ca vừa xuất hiện đã dứt khoát ra tay, tuy nói đã được Thái tử ủy quyền giao cho trọng trách, nhưng sợ rằng ở trong lòng Thái tử, Ánh Tuyết vẫn có vị trí nhất định.

Thế nhưng, khiến mọi người dần dần thất vọng là Thái tử vẫn không hề có động tĩnh gì. Ngày đầu tiên Ánh Tuyết chịu trọng hình tra tấn ở trong nhà lao. Có người nói từ trong đó vọng ra tiếng kêu thảm thiết kinh hồn, có người lại bĩu môi xem thường, nói Ánh Tuyết thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo, sao mới chịu phạt một ngày đã không chịu nổi? Khí phách còn chẳng bằng Như Băng.

Như Băng nghe xong chỉ cười nhạt, – “Đáng đời nàng ta! Chỉ mong nàng ta có thể chịu đựng được hai tháng, ngày mai ta sẽ sửa soạn chỉnh tề tới đó một lần, để xem nàng ta có dũng khí làm người khác kính nể hay không!”

Mộ Dung Ca khẽ cười: “Nếu nàng ta đã vào đó sẽ không có cơ hội trở ra đâu.”

Như Băng nhìn Mộ Dung Ca đầy nể phục, nàng nói: “Ta vẫn biết cô không phải người đơn giản, nhưng thật không ngờ mới tới phủ Thái tử một ngày cô đã dễ dàng giải quyết được việc này.” – Nếu nàng cũng có một phần đầu óc như của Mộ Dung Ca thì đã không để cho Ánh Tuyết hãm hại mình, khiến bản thân trở nên thê thảm như thế này.

“Ta chỉ ăn may thôi.” – Trong đôi mắt Mộ Dung Ca tràn ngập ý cười. Khi Nguyên Kỳ đồng ý cho cô giải quyết việc này, cô đã đoán rằng hắn quyết định bỏ Ánh Tuyết, cũng đúng thôi, giữ lại Ánh Tuyết lúc này chẳng khác nào giữ lại một mầm họa!

Mộ Dung Ca muốn Ánh Tuyết phải nhận hết mọi đau khổ mà Như Băng đã từng chịu đựng, để ả sống không bằng chết, nhưng e rằng không được, Ánh Tuyết, không thể sống qua đêm nay.

Sau bữa cơm tối, Mộ Dung Ca bị Nguyên Kỳ gọi đến.

Vốn cô cho rằng hắn gọi cô đến để nói về chuyện của Ánh Tuyết, nhưng hóa ra không phải.

Hắn gọi cô đến để bắt cô ngồi chép một phần Kinh Thư ngay trước mặt hắn.

Hắn tin đức Phật ư?

Cô thầm lắc đầu, hình như không phải vậy.

Ai bảo bây giờ hắn là lão đại chứ, dù không muốn thì cô vẫn phải ngồi chép vậy. Chỉ có điều, cô không quen dùng bút lông của thời đại này để viết chữ. Lúc ở phủ Khánh Vương, vì để hãm hại Lâm Vi và Trương tướng quân nên cô đã dùng hết một canh giờ để sao chép những chữ viết gần giống chữ của bọn họ. Chủ nhân của thân thể này thực ra là một người khéo léo, chữ viết rất đẹp, nhưng cô xuyên vào người nàng lại không được chân truyền cho tay nghề viết chữ đó, thật đáng tiếc…

Mộ Dung Ca cũng muốn cầm bút viết thoăn thoắt, múa lượn như ở trên phim, nhưng dù đã cố hết sức để ổn định tay viết, ngay từ chữ đầu tiên cô đã không khống chế được tay mình.

Ở kiếp trước cô cũng không thích dùng bút lông luyện chữ, cho nên đã bỏ ngang lớp thư pháp mà gia tộc bắt học.

So với những gì tưởng tượng ra thì thực tế thật kém xa, bảo sao mọi người thường hay nói, mộng thì tốt đẹp, thực tế lại tàn nhẫn.

Cô đã biết trước mình sẽ bị mất mặt mà…

Sau khi chép xong một quyển, Mộ Dung Ca bình tĩnh liếc mắt nhìn sang người đang đứng bên cạnh quan sát mình. Cô phát hiện, lần đầu tiên trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành luôn lạnh lùng ấy, lại xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, Mộ Dung Ca cố trấn an mình, chờ hắn nhận xét.

Nguyên Kỳ nhìn đám chữ loằng ngoằng trên giấy, hắn hít sâu vài hơi.

Xấu thật!

Quả nhiên là rất xấu!

“Theo những gì bản cung biết, cô năm tuổi đã đọc thuộc thi thư, chữ viết càng khéo léo tinh tế mới phải.” – Nguyên Kỳ dời mắt khỏi đám chữ viết xấu xí, cất giọng đều đều hỏi.

Mộ Dung Ca cười lúng túng: “Mấy ngày nay cưỡi ngựa chạy thục mạng nên cổ tay có chút đau nhức…”

“Thời gian tới, ngày nào cũng phải tới đây chép ba cuốn sách.” – Trong mắt Nguyên Kỳ ánh lên ý cười khó đoán, hắn nói nhẹ nhàng.

Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ co giật, cô vội vàng thoái thác: “Thái tử, không thể được ạ! Thiếp là phận nô tỳ, sao có thể làm những việc chỉ dành cho những người sang quý này được.” – Chuyện khôi hài gì vậy, mỗi ngày dùng bút lông chép sách chẳng phải sẽ mệt chết người hay sao?! Nếu hắn quá cô đơn muốn có người hầu chuyện thì chi bằng tìm hai vị cơ thiếp xinh đẹp nào đó mà phát tiết đi. Mà chẳng phải Lâm Thiện Nhã gả cho hắn cũng đem theo hơn mười người thiếp thân hồi môn đó sao, nghe nói người nào người nấy đều là mỹ nhân hiếm có.

Nguyên Kỳ nhẹ nhướng mày, nhìn lướt qua nụ cười đầy ẩn ý của Mộ Dung Ca, đáy mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng lạ thường, – “Mộ Dung Ca.”

“Vâng.”

“Cô rất to gan!” – Ngay cả lời mắng cũng tiết kiệm từ như thế.

Chẳng hiểu tại sao Mộ Dung Ca lại có cảm giác những lời này của hắn không hề có ý tức giận, chắc hẳn hắn không muốn truy cứu những chuyện cô đã làm. Nhưng rốt cuộc nó có ý tứ gì vậy? Trước đây hắn đã từng nói với cô câu này, khi đó vì không hiểu nên cũng mặc kệ, nhưng hôm nay nghĩ lại thì câu nói này của hắn rõ ràng ẩn chứa một ý tứ khác, không phải muốn khiển trách cô, vậy thì đó là cái gì?

“Mấy ngày tới làm thêm vài cái xà phòng thơm đi.” – Nguyên Kỳ tao nhã ngồi xuống, ra lệnh cho cô.

Mộ Dung Ca gật đầu đáp: “Vâng.” – Trả lời hắn xong cô mới phát hiện hôm nay trong căn phòng này, ngoại trừ mùi hương thoang thoảng đặc trưng của Nguyên Kỳ, hình như còn có thêm mùi hương xà phòng hoa sen mà cô đã từng cho hắn.

Hai mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt vô cùng hòa hợp với nhau, tựa hồ chỉ có hắn mới xứng với mùi hương tao nhã thanh khiết khiến người ta say mê này.

Tuy rằng tối nay gặp hắn, nhưng hắn lại không hề đề cập tới chuyện của Ánh Tuyết. Sau khi bình yên vô sự đi ra khỏi phòng, Mộ Dung Ca quan sát bốn phía, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dung Ca đi thẳng về hướng gian phòng của hạ nhân, trên đường đi, lòng cô dần trầm xuống. Sau hôm nay, nhất định cô sẽ phải đối mặt với càng nhiều chuyện hơn nữa.

Thực ra khi gặp Nguyên Kỳ, cô đã muốn hỏi hắn về Tẫn Nhi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nếu lúc này mà hỏi chỉ làm cho hắn biết rằng, cô đang thiếu kiên nhẫn.

“Mộ Dung cô nương xin dừng bước”.

Phía sau truyền đến giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô quay đầu nhìn lại, Lưu Vân lập tức chắn trước người cô.

Nhìn thấy người vừa tới, Mộ Dung Ca nhanh chóng nở nụ cười ôn hòa lễ độ: “Mộ Dung Ca tham kiến tiên sinh.”

Gia Kiệt nhìn thoáng qua vẻ mặt liều mạng của Lưu Vân, thấy thái độ ôn hòa của Mộ Dung Ca, y cũng mỉm cười, hỏi thẳng: “Mộ Dung cô nương, cô hận Thái tử sao?”

Hận! Sao có thể không hận. Nếu không phải vì thủ đoạn ngấm ngầm của Nguyên Kỳ thì cô sẽ không rời khỏi Bạch quốc để đến Hạ quốc. Hẳn Nguyên Kỳ cũng biết chuyện cô không hề muốn có bất kỳ dính dáng gì đến hắn chứ? Nhưng cả ngày chỉ biết giận dữ thì quá mệt mỏi, cô chưa từng ghi hận điều gì quá lâu ở trong lòng, vì như thế chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.