Tôi thích cô! Cũng cùng một câu nói đó, Tiêu Di đã nghe qua không biết bao nhiêu người đàn ông nói ra rồi, nhưng mà, lúc này đây nghe được câu nói đó từ trong miệng Phương Dật Thiên lại bất đồng so với dĩ vãng, hơn nữa còn là bất đồng rất lớn! Trước kia, cũng có lúc có người nói với nàng như vậy, nhưng mà tâm nàng vẫn tĩnh như nước, bình tĩnh một cách tự nhiên. Vậy mà giờ phút này, sau khi không chút đề phòng nghe Phương Dật Thiên nói ra một câu "tôi thích cô!", cả người nàng hoàn toàn giật mình, nội tâm trở nên phiên giang đảo hải phập phồng không ngừng. Hơi thở cũng dần dần trở nên dồn dập, gương mặt ửng hồng lên, giống như một thiếu nữ vừa mới trải qua mối tình đầu thẹn thùng không thôi. Nàng cảm giác được trái tim của nàng đập càng lúc càng mạnh, ánh mắt của Phương Dật Thiên thâm thúy như thế, cố chấp như thế, bình tĩnh mà còn mang theo một tia cuồng nhiệt nhìn nàng, phảng phất như muốn xuyên qua suy nghĩ trong nội tâm của nàng vậy. Nàng chậm rãi hồi phục tinh thần lại, sau đó cười cười, nụ cười trên mặt tựa hồ có chút thê lương, nàng sâu kín nói: "Tiêu Di cùng với anh tuổi tác so ra còn lớn hơn 10 tuổi, anh như thế nào có thể thích tôi đây chứ?" "Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã bị sự xinh đẹp cùng vẻ thành thục của Tiêu Di hấp dẫn. Cho đến lúc sau, khí chất ẩn chứa cùng với nội tâm ôn nhu của Tiêu Di lại càng khiến cho tôi thêm mê muội. Tôi nghĩ tôi đã thích Tiêu Di rồi. Tôi biết điều này rất khó tin, nhưng thích chính là thích, nếu thích vì sao lại không nói ra." Ngữ khí của Phương Dật Thiên vừa lạnh nhạt lại vừa chân thành, ánh ắt bình tĩnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tiêu Di. Ngữ khí của Tiêu Di có chút thay đổi, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, một hồi lâu mới sâu kín nói: "Chúng ta không thích hợp, cũng sẽ không có kết quả... Tôi... Tôi có thể xem như là trưởng bối của anh, anh hẳn là phải đi tìm những cô gái cùng tuổi mới đúng!" "Có lẽ chúng ta không thích hợp, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tôi thích cô! Tiêu Di, tôi cũng không có cầu mong xa vời gì là cô sẽ thích tôi, nhưng tôi thật tâm thích cô, tôi nguyện ý vì cô làm hết tất cả! Chuyện mới vừa rồi tôi thật xin lỗi, tôi đã không thể khống chế được bản thân mình, sau này tôi ở trong mắt cô có lẽ sẽ trở thành một kẻ vô sỉ, đối với chuyện này, tôi thật sự rất hối hận." Phương Dật Thiên chậm rãi nói. Tiêu Di trong lòng vừa động, nhìn về phía ánh mắt chân thành của Tiêu Di. Miệng nàng mấp máy, muốn nói gì đó nhưng mà lại không thể nói nên lời. Địa phương mềm yếu sâu thẳm trong kia nhẹ nhàng bị chạm đến. Giờ khắc này, nàng cảm giác được rằng mình đã tha thứ cho cử động mạo phạm mới vừa rồi của Phương Dật Thiên rồi. Phương Dật Thiên thấy Tiêu Di không nói lời nào, cũng không biết giờ phút này tâm lý của nàng là nghĩ như thế nào, hắn thầm thở dài một tiếng, nói: "Tiêu Di, cô... Cô hảo hảo nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên đi ra ngoài rồi, có chuyện gì thì tùy thời gọi tôi!" "Kho... Khoan đã..." Tiêu Di đột nhiên không nhịn được kêu lên, nàng dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng, thẹn thùng nói: "Bụng... Bụng tôi vẫn còn đau!" Phương Dật Thiên nhất thời sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thì lúc này lại nghe thấy Tiêu Di nhẹ giọng nói: "Anh giúp tôi xoa xoa nó một chút nữa đi." Phương Dật Thiên cười, lúc này mới hiểu được, hắn biết, Tiêu Di đã tha thứ cho hắn rồi, hắn trong lòng vui vẻ, trở lại bên giường nhẹ nhàng ấn vào huyệt tam âm giao của Tiêu Di. Tiêu Di trong lòng nhu tình vạn phần, một câu "tôi thích cô!" của Phương Dật Thiên nói ra, giống hệt như một viên cự thạch rơi xuống đáy hồ trong lòng nàng vậy, tạo nên một cơn rung động nhè nhẹ. Tâm của nàng cũng không thể tiếp tục bảo trì bình tĩnh được nữa, trong đầu vẫn cứ vòng quanh mãi câu nói của Phương Dật Thiên. Lại nói tới điểm tinh tế trong câu nói của Phương Dật Thiên, nàng cảm giác được chính mình dị thường kích động và mừng rỡ. Ở sâu trong nội tâm nổi lên một cổ ấm áp, cả người tựa hồ như có một loại cảm giác ấm áp được người trân trọng. Cảm giác này vi diệu cỡ nào a. Trước giờ chưa có người đàn ông nào biểu lộ mà mang đến cho nàng cảm giác chưa từng có như vậy, duy nhất chỉ có mình Phương Dật Thiên, đây là tại sao nhỉ? Chẳng lẽ mình cũng thích hắn ư? Tiêu Di trong lòng âm thầm nghĩ tới, nội tâm phập phồng khó giữ được bình tĩnh, nàng có chút không dám đối mặt với tình cảm trong lòng mình. Nàng sợ hãi, sợ rằng đây không phải là sự thật, hoặc giả nó chỉ là một giấc mộng thôi, bởi vậy nên nàng theo tiềm thức vẫn lựa chọn sự trốn tránh! Nàng lẳng lặng nhìn những đường nét cương ngạnh trên mặt Phương Dật Thiên, cùng với nhu tình nhàn nhạt mà hắn biểu hiện ra khi xoa bóp. Tâm của nàng cảm thấy lại càng rung động hơn, đột nhiên nàng có cảm giác muốn ôm trầm lấy hắn, loại cảm giác này không hiểu sao lại mãnh liệt đến như thế. Bởi vậy nên nàng không nhịn được bật thốt lên: "Phương Dật Thiên, có thể để cho tôi ôm anh được không? Phương Dật Thiên sau khi nghe xong có chút sửng sốt. Nhìn khuôn mặt xinh xắn động lòng người của Tiêu Di, hắn trong lòng một trận kích động. Bình thường muốn tìm một cơ hội ôm lấy Tiêu Di cũng không có để mà làm. Bây giờ Tiêu Di chủ động thể hiện tình cảm yêu thương hắn đương nhiên là muốn mà cầu không được nữa rồi. "Đương nhiên là được, đối với tôi mà nói căn bản không thành vấn đề." Phương Dật Thiên vừa nói vừa bước tới đầu giường ngồi xuống. Tiêu Di cũng ngồi dậy, kế đến nàng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, liền mở hai tay ra ôm lấy hắn. "Anh...... Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tựa vào một lồng ngực ấm áp mà thôi." Tiêu Di vừa thổi vừa nói bên tai hắn, cái này khiến cho lỗ tai hắn ngứa ngáy một trận, cảm giác như bị trêu chọc khiêu khích, thật sự là hấp dẫn lòng người a! Tiêu Di ôm lấy Phương Dật Thiên, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, nhưng mà hai tay của Phương Dật Thiên thì lại có chút không biết làm thế nào. Hắn không biết hai tay mình có nên ôm phía sau lưng Tiêu Di không, hay là ôm eo, hoặc giả...... Dù sao, mới vừa rồi hắn vì xúc động mà đặt 2 tay mình lên cặp thánh nữ phong, tiến hành một phen khinh nhờn vuốt ve tùy ý, khiến cho khóe mắt Tiêu Di cũng hiện lên những giọt nước mắt trong suốt. Bây giờ hai tay của hắn có chút không dám coi thường vọng động, để tránh lại khiến cho Tiêu Di sinh nghi hiểu lầm, lúc đó thật khó mà có thể tha thứ được. Dưới cái ôm thật chặt của Tiêu Di, ngực của hắn rõ ràng có thể cảm nhận được sự đè ép của cặp tuyết phong to lớn đó. Cái cảm giác co dãn cùng cực cùng mềm mại êm dịu như thế quả là kích thích mất hồn mà. Bởi vì cặp tuyết phong của Tiêu Di hết sức đầy đặn và to lớn. Cho nên hắn cảm giác được cả lồng ngực của mình đều bị cặp tuyết phong của Tiêu Di chiếm cứ mất! Hắn không khỏi nhớ tới mới vừa rồi hai tay của hắn luồn vào trong áo Tiêu Di, nhất là cái tình cảnh vuốt ve khinh nhờn cặp tuyết phong đó, cái loại cảm giác này hắn suốt đời khó mà quên được, lại nói tiếp hắn vẫn là lần đầu tiên được chạm vào phụ nữ có cặp tuyết phong cỡ size E-cup, cái loại cảm giác to lớn đầy đặn, co dãn mềm mại này đánh thật sâu và mãnh liệt vào trong nội tâm hắn, khiến cho tâm tình hắn khó có thể dẹp loạn xuống được. Mà giờ phút này, Tiêu Di gắt gao mà ôm lấy hắn, hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm hỗn hợp từ cơ thể mê người cùng mùi vị thành thục của Tiêu Di. Hắn có thể cảm giác được cả tiếng tim đập của nàng, có thể cảm ứng cả hơi thở khi Tiêu Di ghé vào lỗ tai hắn lên tiếng...... Tất cả, tất cả mọi thứ, kể cả hơi thở mê người tràn ngập nhất! Nói đi nói lại mặc dù định lực của Phương Dật Thiên rất tốt, nhưng giờ phút này cũng phải dần dần dồn dập hẳn lên, "cái ấy" của hắn cũng đã cương cứng tới mức độ lớn nhất. Đối với hắn mà nói, thật là quá sức khó chịu. Hắn cũng không có can đảm ôm lấy Tiêu Di đè lên giường. Bất quá hắn âm thầm ước chừng xem cái cảm giác lúc đè Tiêu Di xuống giường khẳng định là rất sảng khoái a. Cặp tuyết phong của Tiêu Di đầy đặn cao vút như thế, nằm lên trên nó cảm giác khẳng định là vô cùng kích thích và hưởng thụ. Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ gần như là chợt lóe qua trong đầu hắn mà thôi. Đối với hắn mà nói, hắn sẽ không tái phạm lại sai lầm đồng dạng, hắn có thể được Tiêu Di tha thứ một lần, nhưng còn lần thứ hai, thứ ba thì sao? Cũng không nhất định là sẽ như vậy. Đối với cực phẩm thục nữ đỉnh cấp như Tiêu Di mà nói, hắn cũng không cấp bách, dục cầm cố túng chính là biện pháp mưu lược tốt nhất. Hắn thầm nghĩ sẽ thông qua từng bước từng bước hấp dẫn cùng với hành động để đả động Tiêu Di, chậm rãi khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng phụ thuộc vào hắn. Đến lúc đó, cực phẩm thục nữ như Tiêu Di sẽ trở nên thần phục hắn, trở thành phụ nữ của hắn! Dạng thục nữ như Tiêu Di có thể nói là cực phẩm ngộ không thể cầu. Hắn nếu đã gặp gỡ thì đương nhiên sẽ không chắp tay để cho người khác, mà nhất định phải nghĩ hết bằng mọi giá chiếm làm của riêng, thục nữ như thế nếu không đem làm của riêng thôi thì bị thiên lôi đánh chết cho rồi a! Dù sao, mới vừa rồi cũng đã biểu lộ, chuyện tình từ nay về sau cũng dễ hơn nhiều! Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ, nhẹ nhàng ngửi những sợi tóc mềm mại của Tiêu Di, nội tâm lại càng thêm trầm mê vào phụ nữ thành thục này. Tiêu Di ôm lấy Phương Dật Thiên, cảm thụ sự ấm áp từ rất lâu, nàng cũng không biết ý nghĩ trong giờ phút này của Phương Dật Thiên. Nàng chỉ biết là, lúc nàng ôm Phương Dật Thiên, nàng tựa hồ như đã tìm được phương hướng cho bến cảng của mình, tâm cảnh của nàng cũng trở nên yên tĩnh lại, an tường, phong phú và ấm áp!