Tiêu Di cùng với Phương Dật Thiên vẫn tiếp tục ôm chặt lấy nhau, trong phòng cũng dần tràn ngập một cổ tình cảm vừa ấm áp lại vừa ái muội. Tiêu Di ôm lấy Phương Dật Thiên, đầu của nàng nhẹ nhàng gối lên vai hắn. Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, nàng khẽ nhắm 2 mắt lại. Đã rất nhiều năm rồi không có thể nghiệm qua loại cảm giác yên lặng ấm áp này, nàng chỉ cảm thấy thời gian mình đắm chìm trong ngực Phương Dật Thiên càng lâu thì nàng cũng hệt như uống phải độc dược mà mê luyến nó một cách điên cuồng. Theo nội tâm mà nói, nàng rất khát vọng loại cảm giác này, khát vọng bản thân mình được một người đàn ông đáng tin cậy ôm lấy, mang đến cho nàng cảm giác an toàn, cảm giác ấm áp. "Hai tay của anh tại sao không ôm tôi?" Tiêu Di nhẹ giọng nỉ non bên tai Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Nếu Tiêu Di đã nói thế thì hắn cũng đành ôm lấy tấm lưng của Tiêu Di thôi, cảm thụ lấy cái lưng bóng loáng nhẵn nhụi cùng với da thịt mềm mại của nàng. Tình cảnh bây giờ quả thực có chút mập mờ ái muội, Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di 2 người có thể nói là ôm nhau ở cùng một chỗ. Nếu như để cho người khác thấy được hẳn sẽ khó mà giữ được bình tĩnh phải hiểu lầm thôi. Mà Tiêu Di bình thường luôn để ý lý trí giờ khắc này cũng hoàn toàn phóng túng, mê luyến tham lam hưởng thụ lồng ngực ấm áp của Phương Dật Thiên. Có lẽ là giờ khắc này nội tâm của Tiêu Di cũng cảm giác được mình trở nên trống rỗng yếu ớt vô cùng. Hơn nữa, bởi vì Phương Dật Thiên xoa bóp phần bụng dưới cùng với việc xâm phạm cặp tuyết phong cao vút của nàng, dẫn tới sự thiêu đốt luồng dục vọng mãnh liệt sâu trong nội tâm Tiêu Di, do đó mới từ từ diễn biến thành tình cảnh 2 người ôm nhau như vậy. "Phương Dật Thiên, anh có thể kể tôi nghe một chút chuyện xưa trước kia của anh không?" Tiêu Di đột nhiên khẽ nói bên tai hắn. Phương Dật Thiên có chút ngẩn ra, lập tức cười cười, nói: "Tôi... Tôi không có chuyện xưa gì để nói, vả lại người như tôi thì có cái chuyện xưa gì cơ chứ." Tiêu Di đột nhiên rời khỏi ngực của Phương Dật Thiên, thân thể nàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt hoa đào lưu chuyển như nước nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Anh gạt người, anh khẳng định là có chuyện xưa, hơn nữa là chuyện xưa trên chiến trường đúng không?" Phương Dật Thiên hít một hơi, cười nhạt một tiếng, một khi đã quyết định để cho quá khứ kết thúc, thì hắn tự nhiên cũng sẽ không muốn nhắc lại những sự tình trước kia nữa, hắn cười nói: "Chuyện này thật ra cũng không có gì hay để nói, cũng không chút sinh động hay hài hước. Trái ngược lại nó rất máu lạnh. Bất quá hôm nay đích thực là có chuyện rất thú vị." "Hử? Chuyện gì?" Tiêu Di chớp chớp 2 mắt, có hứng thú hỏi. "Chính là......" Phương Dật Thiên có chút xấu hổ, nhìn Tiêu Di liếc mắt một cái, phát giác bộ dáng của nàng rất chờ mong, hắn liền tiếp tục nói, "Lúc sáng ở building Ngân Huy không phải tôi đi mua băng vệ sinh cho cô sao, có điều......" Vừa nói hắn vừa nhìn Tiêu Di liếc mắt một cái, mới đầu sắc mặt Tiêu Di có chút đỏ lên, nhưng sau đó liền cười rộ hỏi: "Có phải rất xấu hổ không?" "Haha, lúc đó tôi vô siêu thị không biết băng vệ sinh để ở đâu, đành phải hỏi một nữ nhân viên, mà nữ nhân viên kia sau khi nghe xong nhìn tôi hồi lâu...... Kế đến tôi lại không biết cô bình thường dùng hiệu gì, không biết nên mua cái nào, lại xấu hổ ngại gọi điện hỏi. Cho nên đành tuyển đại một cái, sau đó thì gặp phải một vấn đề nhỏ......" Phương Dật Thiên đang nói, chợt nhớ tới cái gì đó, liền hỏi, "Àh, phải rồi, cái tôi mua cho cô thích hợp chứ?" Tiêu Di sau khi nghe xong thì cái miệng anh đào nho nhỏ có chút mở ra, xấu hổ không dám trả lời, hé ra gương mặt hoa đào tươi đẹp đỏ bừng không thôi. Nào có đàn ông nào đi hỏi vấn đề phụ nữ như thế chứ, ngay cả nàng cũng còn phải cảm giác thấy xấu hổ nữa là! Phương Dật Thiên nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tiêu Di, đột nhiên ý thức được lời hắn mới nói ít nhiều cũng có chút chút... , vội vàng cười cười nói: "Ách, Tiêu Di, thật xấu hổ, cô thấy tôi quen miệng không biết hạn chế, cũng đừng trách móc nhé." "Hihi!" Tiêu Di không nhịn được cười một tiếng, rồi nói: "Tôi cũng chưa có nói cái gì là trách tội anh. Bất quá hôm nay thật sự là làm khó cho anh rồi, lại nói tiếp tôi còn phải cảm ơn anh nữa." Phương Dật Thiên cười một tiếng, rồi hỏi: "Được rồi, bụng của Tiêu Di còn đau không?" "Ủa? Hết đau rồi, xem ra thủ pháp xoa bóp của anh đúng là rất có hiệu quả, xem ra tôi lại nợ anh thêm một cái nhân tình nữa rồi." Ngữ khí của Tiêu Di có chút vui vẻ nói. Phương Dật Thiên tắt tiếng cười của mình lại, nhìn khuôn mặt hoa đào tươi đẹp của Tiêu Di, cùng với bờ môi anh đào nhuận hồng như những cánh hoa hồng, không khỏi nhớ tới mới vừa rồi hắn không chút kiêng nể cường hôn đôi môi mê người của Tiêu Di. Trên môi của hắn tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào mê người trên môi của nàng, cái loại cảm giác này khiến hắn vô cùng hân hưởng! Mới đầu hắn gần như chỉ muốn âu yếm một chút với Tiêu Di thôi, thầm nghĩ chỉ cần hôn một cái là được. Ai dè khi bờ môi của hắn tiếp xúc với bờ môi của Tiêu Di, hắn liền không thể tự khống chế được. Hương vị ngọt ngào trên đôi môi anh đào mềm mại đó của Tiêu Di khiến hắn phải mê muội, hơn nữa còn trầm hãm vào trong đó, khiến hắn từ đó về sau không thể vãn hồi được, tham lam điên cuồng mà nút lấy đôi môi ấy. Cuối cùng, hắn không ngờ còn không thể tự kìm hãm mà đưa tay hướng tới cặp tuyết phong cao vút của Tiêu Di! "Anh... Anh đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Di chứng kiến bộ dáng của Phương Dật Thiên có chút xuất thần, không nhịn được mở miệng hỏi. "Ách... Không... Không có gì!" Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt xẹt qua hai trái đào mãnh liệt dao động, cái hình cung cao ngất đó lại đánh thật sâu vào nội tâm hắn thêm lần nữa, thật sự là rất kinh người! Ánh mắt của Tiêu Di tràn ngập cơ trí nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, liền nhận ra được ánh mắt của Phương Dật Thiên mới vừa rồi là đảo qua bộ ngực của nàng. Nàng trong lòng không nhịn được oán giận một tiếng, bất quá nội tâm cũng không phản cảm, thậm chí trong ý thức còn lén có chút tự hào nữa. Mặc kệ là nói như thế nào, thì bộ ngực của một người phụ nữ có thể hấp dẫn được ánh mắt của một người đàn ông đã đủ để chứng minh bộ ngực mê người đó đủ sức để kiêu ngạo a. Tinh thần của Tiêu Di rung động một chút, không khỏi nhớ đến mới vừa rồi Phương Dật Thiên không chút kiêng nể gì vuốt ve cặp tuyết phong cao vút mềm mại của nàng. Sắc mặt không khỏi nóng lên, nội tâm không tự chủ được nổi lên một tia cảm giác khác thường. Lại nói tiếp, cặp tuyết phong ngạo nhân này của nàng đã rất nhiều năm không bị người khác phái chạm qua. Bởi vậy, mới vừa rồi hai tay của Phương Dật Thiên tùy ý vuốt ve nó khiến cho Tiêu Di cảm giác được một loại kích thích cực kỳ phong phú cùng thèm khát! "Ách...... Tiêu Di, bụng của cô đã không còn đau nữa, vậy tôi đi xuống nhé." Phương Dật Thiên đứng lên nói. Dù sao hắn cũng xấu hổ khi tiếp tục đợi ở trong phòng Tiêu Di. Tiêu Di thấy Phương Dật Thiên phải đi, trong lòng đúng là có chút không muốn. Bất quá nàng cũng không tìm được lý do nào để giữ Phương Dật Thiên lại. Nàng nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi: "Phương Dật Thiên, tôi hỏi anh, mới vừa rồi...... Anh, anh đối với Tiêu Di như vậy, có phải cũng thường xuyên đối với phụ nữ khác như thế không?" Phương Dật Thiên nghe xong liền ngẩn ra, sau đó cười nói: "Tiêu Di nói oan tôi quá, lại nói tiếp, Tiêu Di là người phụ nữ đầu tiên khiến cho tôi mêm muội như thế, tôi cũng chỉ có khi đứng trước mặt Tiêu Di mới bị mất khống chế như vậy." "Nói như vậy anh...... Anh chưa từng như thế với những phụ nữ khác ư?" Tiêu Di lại hỏi. "Phương Dật Thiên không biết Tiêu Di hỏi những lời này để làm gì, hắn lắc đầu, nói: "Không có!" "Uhm......" Tiêu Di nghe xong liền gật đầu, sau đó mỉm cười, rồi nàng nói thêm, "Anh nói anh thích tôi, tôi xem như là đang nói giỡn, tôi nghĩ anh cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, Tiêu Di so với anh lớn hơn nhiều. Hơn nữa, tiếp qua 8 năm hay 10 năm, Tiêu Di lúc đó già rồi chỉ sợ anh liếc mắt một cái cũng không thèm liếc nữa......" Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng nói: "Tiêu Di đối với bản thân không có chút tự tin gì hết ư? Tôi nghĩ tôi không cần phải lừa gạt cảm giác của mình, thích chính là thích, như thế nào lại thuận miệng nói một chút cơ chứ?" "...... Vậy... Vậy được rồi, Tiêu Di tạm thời tin tưởng anh được chưa!" Tiêu Di nhẹ nhàng cười, cười rất vui vẻ, chính là nụ cười xuất phát từ sự vui vẻ trong nội tâm. Lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến thanh âm xe chạy vô, Phương Dật Thiên đi tới phía trước cửa sổ nhìn xuống, vội nói: "Tiểu Tuyết đã về rồi, Tiêu Di, tôi đi xuống trước nhé." "Ừ ừ, vậy anh đi xuống đi." Tiêu Di cũng vội nói. Phương Dật Thiên nghe xong liền vội vàng ra khỏi phòng Tiêu Di, hướng dưới lầu đi xuống.