Thiếp Thân Đặc Công

Chương 173: Hạ Băng muốn một đêm tình?



Lâm Thiên Tuyết tắm rửa xong trên người vẫn mặc chính là bộ quần áo ngủ "trên giường tìm được" màu tím lụa
Nhìn vào càng thấy nó làm nổi bật thêm thân hình trong suốt da thịt kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhất thời tăng thêm khí chất cao quý lịch sự nhưng đầy tôio nhã của nàng
Phương Dật Thiên ngẫu nhiên nhìn nàng, trong đầu liền đem hình ảnh mà hắn nhìn trộm được khi nấp trong tủ quần áo một thân không mảnh vải ngọc thể đầy mềm mại hoàn toàn "gắn" vào hiện tại Lâm Thiên Tuyết trước mặt hắn đang bước xuống.
Trước kia hắn chưa từng có cơ hội thưởng thức thân thể của cực phẩm mỹ nữ đâu, không ai ngờ rằng lại bất ngờ rình coi được ngọc thể mềm mại của Lâm Thiên Tuyết, hắn giờ mới phát giác hóa ra với mỹ nữ nếu cởi sạch đồ sẽ càng khiến cho mọi nam nhân kinh tâm động phách không thể chống cự lại được mị lực mê người đó!
Lâm Thiên Tuyết còn đầy sức sống như vậy, thế còn Tiêu di thì …?
Hắn không thể không tưởng tượng tiếp, nếu Tiêu di trần như nhộng ở trước mặt hắn, vậy thì sẽ làm cho đấng mày râu huyết mạch sôi sục, huyết áp đề thăng gấp 10 lần dễ tăng xông áp mà …
Lại nói Tiêu di như một nữ thần gợi cảm, quần áo trên người nàng mặc lại càng tôn thêm vẻ thành thục cùng gợi cảm kết hợp hòa lẫn với nhau, nếu như … lột bỏ hết mớ vải ấy xuống thì … chắc chắn sẽ khiến tất cả đàn ông điên cuồng vì phong thái mị lực ấy!
Phương Dật Thiên không khỏi chậc lưỡi thầm nghĩ, khi nào thì mới có thể "may mắn" nhìn được ngọc thể nguyên thủy của nàng ngay trước mặt mình đây?
Giờ phút này hắn cũng không biết rằng,"ngày nào đó" đến rất nhanh hơn mơ tưởng của hắn!

Ăn cơm xong Lâm Thiên Tuyết ngồi cùng Tiêu di ở phòng khách trên tầng nói chuyện phiếm, Lâm Thiên Tuyết nói: "Tiêu di, ngày mai rảnh không chúng ta đi spa nhé, con lúc trước không có thời gian để đi."
Tiêu di nghe vậy ngẫm nghĩ một chút, ngày mai buổi tối nàng còn phải tham dự một bữa tiệc tối, vậy ban ngày rảnh rỗi có thể đi làm spa, thuận tiện sửa sang chút mỹ dung cũng không phải chuyện xấu gì, liền đáp ứng: "Ừm, cũng tốt, vậy sáng mai đi cho thoải mái."
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy cao hứng cười nói: "Vậy ấn định rồi nhé, con lên lầu trước, hôm nay có bộ phim hay vẫn chưa có xem , hi hi."
Lâm Thiên Tuyết nói xong liền đứng lên, đang muốn hướng tới trên lầu đi tới, vừa qua chỗ Phương Dật Thiên đứng chợt dừng cước bộ, nhìn hắn một cái nhíu mày nói: "Uy, Phương Dật Thiên, tôi như thế nào cảm thấy anh hôm nay ánh mắt rất kỳ quái nha?Anh nhìn tôi tôi mà hai mắt thế nào ấy, nói nhanh có ý gì thế hả?"
Phương Dật Thiên cười, đặt chén trà xuống bàn, nhàn nhạt nói: " Lâm Thiên Tuyết,cô nói ra có một cái tật xấu, chính là dùng trực giác đoán ý của người khác, đó là một thói quen sai lầm không tốt, hy vọng về sau nên sửa đi thì tốt."
"Anh … hừ, vậy ý của anh là tôi vừa rồi phán đoán lung tung ý tưởng của anh? Đừng cho là tôi nhìn không ra ý tứ trong ánh mắt của anh, lưu manh!" Lâm Thiên Tuyết hừ một tiếng, liền không để ý tới Phương Dật Thiên nữa hướng cầu thang đi tới, nàng cũng không nghĩ cùng Phương Dật Thiên tiếp tục đấu khẩu để tránh phá hủy chút tâm tình tốt đẹp hiện có.
"Tiểu Tuyết nó tính như thế, anh không cần để ý, có đôi lúc lời nó nói không hợp lý, kỳ thật tâm địa của nó rất thiện lương."
Tiêu di nhẹ nhàng nói.
Phương Dật Thiên cười cười, thầm nghĩ mình như thế nào quan tâm, quả thật Lâm Thiên Tuyết vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của hắn có chút khác lạ, thử nghĩ, với một người phụ nữ hình dáng khỏa thân luôn xuất hiện trong đầu mình, ánh mắt của hắn sao lại không có chút gì khác lạ chứ
"Tôi để ý làm gì, nhưng thật ra cảm thấy tiểu Tuyết như thế này rất đáng yêu." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
Tiêu di mỉm cười nói: "ừm, con bé tốt nghiệp đại học xong thì nghĩ muốn ở lại nước ngoài, nhưng cha của nó muốn nó trở về, có ý muốn từng bước bồi dưỡng thành người nối nghiệp tập đoàn công ty của gia đình, con bé không thích lắm.
Kỳ thật tiểu Tuyết tại phương diện quản lý kinh doanh có chút thiên phú, trong mấy năm đại học đều đứng đầu các môn quản lý cùng kinh tế, cuối cùng đạt được 2 cái học vị văn bằng cao cấp đấy."
Phương Dật Thiên nghe vậy gật đầu: "Nói như vậy tiểu Tuyết về phương diện quản lý nhân tài chắc rất giỏi, chẳng qua hiện tại chắc là đang có chút giận dỗi trẻ con, chờ nàng thoải mái thông suốt điểm ấy tự nhiên sẽ trợ giúp Lâm thúc cha nàng tiếp nhận nghiệp vụ quản lý công ty."
"Hy vọng là thế" Tiêu di ảm đạm cười, miết mắt thấy Phương Dật Thiên đang liếc mắt nhìn nàng, vẻ kiên cường tuấn lãng trên khuôn mặt đó không ngờ khiến trong thâm tâm nàng xuất hiện một ý niệm khác thường, có lẽ nói không chừng ngày nào đó mình sẽ bị hòa tan!
Tiêu di liền đứng dậy vươn vai, thân thể thành thục đường cong theo động tác của nàng mà hiện ra, Phương Dật Thiên nhìn vài lần không khỏi nuốt khí thầm nghĩ Tiêu di có một vòng eo thật nhỏ nhắn xinh xắn, chắc chắn rất mềm mại và co dãn a!
"Phương Dật Thiên, anh về nghỉ sớm đi, buổi tối ngày mai theo tôi đi tham dự một bữa dạ tiệc, tôi cũng đi nghỉ ngơi đây." Tiêu di nói
Phương Dật Thiên nghe vậy ậm ừ: "Được rồi, Tiêu di nghỉ sớm một chút đi, có chuyện gì cứ gọi tôi."
"À ừ, chờ khi tôi ngủ không được, muốn tìm mốt người nói chuyện ,anh có thể đến không?" Tiêu di nghe vậy ha hả cười, ngữ khí rất khiêu khích hỏi ngược hắn.
Phương Dật Thiên nghe vậy chột dạ, lúc này không biết lời của Tiêu di có ý tứ gì.mà lúc này Tiêu di lại cười duyên bồi thêm: "Được rồi, nói đùa với anh thôi, trở về nghỉ đi."
Phương Dật Thiên cười đáp trả, cùng Tiêu di cáo biệt xong liền đi ra ngoài, trong lòng âm thầm nghĩ, nói đùa cũng khiêu khích mình như vậy, vạn nhất tôi tưởng thật, chẳng phải nửa đêm tự nhiên xông vào phòng nàng?"
Lúc này đã là mười giờ đêm, gió trời phe phất, mát mẻ, cảm giác rất thích thú
Phương Dật Thiên lái xe lắc lư trên đường phố, suy nghĩ vẩn vơ một hồi, chẳng biết như thế nào hắn lại nhớ tới thư di tĩnh, nhớ tới người phụ nữ hắn yêu suốt sáu năm qua ngày nào cũng như 1, càng nghĩ hắn trong lòng càng cảm thấy áy náy bất an.
Hắn không nghĩ tới, nữ nhân này sáu năm trước đưa hắn một bao thuốc lá giờ vẫn bảo tồn còn nguyên, đây là một tình yêu? Nặng lòng như biển, nhưng lại không oán không hối! Một nam nhân, gặp được nữ nhân như vậy có thể nói là quá hạnh phúc, nhưng Phương Dật Thiên không cách nào đối mặt được, hắn không thể đối mặt với nỗi sợ gây tổn hại thêm cho nữ nhân ôn nhu nhã nhặn lịch sự này, có đôi khi hắn thậm chí nguyện ý dùng tất cả mọi thứ bản thân có để đổi lấy hạnh phúc cho nàng.
Nhưng hắn không hiểu rõ lòng dạ đàn bà, nếu biết tâm sự trong lòng Thư Di Tĩnh, thì hẳn sẽ biết hạnh phúc mỹ mãn của nàng mong muốn là điều gì.
Đang nghĩ ngợi, bỗng tiếng di động của hắn chợt vang lên, đúng là băng mỹ nhân Hạ Băng gọi tới, hắn mới đột nhiên nhớ tới Hạ Băng đêm nay cùng hắn ước hẹn chút chuyện, hắn mới chợt nhớ đúng là quên mất chuyện này
"Alo, Hạ Băng à? Cô ở đâu? Sao mà ồn thế, ở trong quán bar rồi?"Phương Dật Thiên tiếp nhận điện thoại liền hỏi
"
Phương, Phương Dật Thiên, anh, anh tên hỗn đản này, bổn tiểu thư khó tìm được người hợp cạ uống rượu, anh, anh lại không biết lấy làmvui mừng, lại còn quên giờ giấc, thật sự là đáng giận…" Hạ Băng ngữ khí trong điện thoại đứt quãng nói.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ bình thường Hạ Băng tính cách rất thu liễm lạnh lùng, sẽ không bao giờ nói như vậy, hắn lập tức hỏi: "
Hạ Băng,cô uống rượu?"
"
Ừ đúng thế, bắt đầu chai thứ 2 rồi, rượu thật sự là thứ tốt a, vì cớ gì trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ…" Hạ Băng tựa hồ đã có chút say nói
"
Tôi nói Hạ Băng anh đi ra xã hội đã nhiều năm, chẳng lẽ anh không biết đi quán bar uống rượu rất nguy hiểm? Hay anh nghĩ muốn kiếm tìm chuyện tình một đêm?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt hỏi.
"
Anh … Hừ, tôi chính là muốn chuyện tình một đêm đấy, anh quản được tôi sao? Thật đáng ghét!" Hạ Băng lạnh lùng nói xong liền cụp máy cái rụp.
Phương Dật Thiên nghe vậy xong liền rùng mình, buông di động xuống than nhẹ một tiếng, quay đầu xe lái xe tới quán bar Tô Hà .
Quán bar Tô hà là một trong vài quán nổi tiếng ở Thiên Hải, lấy phong cách lịch sự tao nhã, hoàn cảnh tốt mà xưng danh, bởi vậy nên bên trong toàn thành phần tri thức mỹ nữ cùng thành thục thiếu phụ, căn bản đã trở thành "tụ điểm ưu ái" săn đón người đẹp tới.
Phương Dật Thiên cũng không biết tại sao lại quay đầu xe chạy như bay hướng tới quán bar Tô hà, hắn cảm giác Hạ Băng đêm nay có điểm khác thường, có lẽ nàng thật sự gặp phải chuyện gì khó giải quyết thật.
Nếu như là việc riêng tư của nàng như vậy Phương Dật Thiên tự nhận không thể giúp đỡ chút gì, nhưng bởi mỹ nhân không vui mà đi uống rượu phát tiết, hắn không đi làm bạn được sao?
Hắn cảm thấy chính mình rất dễ mềm lòng, nghe Hạ Băng điện thoại tới đang uống rượu cùng ngữ khí đó khiến hắn không thể đành lòng, đành phải hướng quán bar Tô Hà chạy tới
Dù sao, rượu Hạ Băng mua, có rượu miễn phí để uống, tội gì không đi.
Kỳ thật, điều thúc đẩy hắn tới quán bar chạy tới có thêm một lý do, chính là lúc hắn nói đùa hỏi Hạ Băng có phải muốn đi quán bar tìm chuyện tình một đêm không thì nàng này ngữ khí tức giận đốp chát lại một câu đúng thế!"
Khiến hắn nghĩ thêm, cho dù Hạ Băng muốn chuyện tình 1 đêm cũng không thể cho kẻ khác tiện nghi a, hắc hắc, nước ruộng trong không chảy ra ruộng ngoài, trong mọi phương diện, hắn tự nhận bản thân là một đối tượng hoàn hảo cho mọi phụ nữ tìm đến?
Đã như thế, Hạ Băng thật sự có ý nghĩ muốn chuyện tình 1 đêm như vậy mình có nên xung phong động thân nhận việc vì nghĩa vụ không nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.