Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt tức giận lúc trắng lúc xanh của của Quan Lâm, trong lòng cảm thấy sảng khoái, là một nam nhân có thể làm cho một hãn nữu (DG: hình như là nữ nhân hung hãn) tức giận đến chết khiếp là một thành tựu lớn a! "Này hãn nữu chỉ đùa một chút thôi mà, không cần nhìn tôi với ánh mắt giết người đó chứ? Ánh mắt cô như thế khiến tôi tâm phiền ý loạn a,, đề nghị cô thở thật sâu ngàn vận lần không ôm hận đối với tôi, không ngại nói cho cô 1 bí mật," Phương Dật Thiên cười cười tiếp tục nói, "số phận của tôi rất lạ, rất nhiều nữ nhân giống như cô ôm hận đối với tôi cuối cùng đều trở thành người yêu của tôi, đây chính là cái gọi từ hận thành yêu a!" Hãn nữu? Từ hận thành yêu? Quan Lâm sắc mặt đại biến, khẩu khí trầm thấp, lửa dận ngút trời rống lên: "Phương Dật Thiên tôi cảnh cáo anh tôi không phải dễ bắt nạt như vậy, đừng tưởng anh cứu tôi một lần là có thể vũ nhục tôi!" "Vũ nhục? Không dám, không dám, tôi là lời nói từ tận đáy lòng tuyệt đối không có ý vũ nhục, xin bớt giận, xin bớt giận!" Phương Dật Thiên nghiêm mặt nói. "Đáng giận..." Quan Lâm trong lòng tức giận không có chỗ trút bỏ liền nện một quyền lên người gã tiểu thâu khiến tên tiểu thâu kêu lên thảm thiết. Quan Lâm càng tức giận nói: "Kêu la cái gì, dám ở trước mặt ta cướp bóc ta đánh chết ngươi tên hỗn đản!" (DG: tội nghiệp quá) Nói xong quyền đấm cước đá lên người tên tiểu thâu, nàng đã lấy tiểu thâu này làm vật thay thế cho Phương Dật Thiên, vốn nên là Phương dật thiên chịu nỗi đau gia thitjtreen người tiểu thâu, không nói cũng biết trong lòng tiểu thâu này uy khuất đến cỡ nào! Cuối cùng Quan Lâm quay đầu thương về phía tên cầm chuỷ thủ đâm lén nàng, nếu không có tên này thì cũng không có việc Phương Dật Thiên xuất hiện cứu nàng, nàng sẽ không phải chịu đựng sự trêu chọc của Phương Dật Thiên, lại nói hết thảy sai lầm này tựa hồ đều do người trẻ tuổi gây nên, Quan Lâm trong lòng tức giận nghĩ Vì thế Quan Lâm nhì người trẻ tuổi kia hắng giọng nói: "Mày tên hỗn đản này cũng dám đánh lén bà cô mày, mày nghĩ bà cô mày dễ chịu thiệt lắm sao?" Nói xong, nắm đấm với lực lượng cường đại hướng tới người trẻ tuổi không chút lưu tình, tình huống thảm liệt diễn ra khiến Phương Dật Thiên không dám nhìn, hắn thầm nghĩ Quan Lâm chắc biến người trẻ tuổi này thành hắn để đánh sao, lập tức hắn đối với người trẻ tuổi sinh lòng thương hại. Người trẻ tuổi mới đầu còn cầu xin đến cuối cùng trực tiếp xụi lơ đau đến kêu không ra tiếng (Tội nghiệp thằng bé) Lúc này có hơn mười người xúm lại xem, bon họ nhìn Quan Lâm đấm đá trong lòng nổi lên từng đợt hàn ý Đánh đến khi cảm thấy mệt Quan Lâm mới dừng tay, đảo mắt nhìn những người vây quanh nàng không khỏi tức giận quát: "Nhìn cái gì? Chưa thấy cảnh sát bắt cướp bao giờ à? Mọi người giải tán nếu không lập tức các người cũng bị bắt!" Kiến thức được sự hung dữ của nữ cảnh sát mấy người xung quanh lập tức tản ra gấp gáp rời đi, bọn họ không muốn Quan Lâm chuyển cơn tức giận này lên người bọn họ. "Quả không hổ là hãn nữu a, thật có khí thế hiện tại tôi bắt đầu sùng bái cô, cô chưa tưng có bạn trai sao?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười ung dung hỏi. "Phương Dật Thiên anh gọi tôi là hãn nữu nữa xem? Hỗn đản đừng ép tôi thô khẩu, tôi có bạn trai hay không anh quản làm gì? Bà độc thân thì thế nào? Cho dù tôi độc thân nhưng đối với loại người cuồng vọng như anh cũng không cần!" Quan lâm trừng đôi mắt đầy sát khí nhìn Phương Dật Thiên nói. "Ha ha, người bình thường thấy thủ đoạn hung hãn của cô nếu dám yêu cô mới ngạc nhiên! Chẳng qua nói cũng lạ bản thân tôi cũng ghet nhất hãn nữu, muốn làm bạn gái tôi sao tôi thà độc thân!" Phương Dật Thiên cười một khi đã trêu chọc thì làm cho tới cùng. "Đáng giận!" Quan Lâm nổi dận đùng đùng bước nhanh tới trước một cước hướng về ngực của Phương Dật Thiên. "Chậc chậc, cước lực không tồi đáng tiếc dùng sai chỗ, kỳ thật hai chân có lực như vậy biết phát huy đúng chỗ rất có tiền đồ, muốn thử không?" Phương Dật Thiên cười nhẹ nhàng dùng tay đỡ một cước của Quan Lâm. Mới đầu nghe lời nói này của Phương Dật Thiên Quan Lâm có chút không hiểu, nàng thậm chí còn muốn hỏi nó có ý tứ gì, nhưng ba thanh niên bị bắt không nhịn được nở một nụ cười, chỉ vẻn vẹn một nụ cười hắn đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Phương Dật Thiên hắn có chút tán thành lời nói của Phương Dật Thiên, không gì hơn sự hung hãn của nữ nhân này chỉ sợ không phải tuỳ tiện một nam nhân có thể chịu được. Tiếng cười ngắn ngủi bị Quan Lâm nghe được, nàng tưởng người trẻ tuổi này nhạo báng nàng bất lực trước Phương Dật Thiên, bị Phương Dật Thiên đùa giỡn. Nàng thu chân liền đó sắc mặt tối sầm đi tới bên cạnh người trẻ tuổi, người trẻ tuổi hoảng hốt trong lòng biết mình cười không đúng thời điểm, một nụ cười dẫn tới đại hoạ! (DG: cái mồm làm hại cái thân rồi!) Người trẻ tuổi muốn cầu xin tha thứ nhưng nắm tay của Quan Lâm không chút lưu tình đánh lên người hắn. Một lúc sau một chiếc xe cảnh sát chạy tới, trên xe nhảy xuống 2 cảnh sát trẻ nhìn Quan Lâm nói: "Quan cảnh quan!" "Ba tên khốn này trên đường cướp bóc, trở về cẩn thận thẩm vấn bọn họ!" Quan Lâm nhàn nhạt nói, vật mấy tên trộm vặt cướp được trả lại chủ, tính ra không ít. Hai cảnh sát đi đến trước mặt ba giá hoả nhìn bọn họ thống khổ nằm xụi lơ trên mặt đất trong lòng thầm thở dài mấy tiểu thâu rơi vào tay Bá Vương Hoa thì khổ tám đời, cũng không biết họ trêu chọc gì Bá Vương Hoa, không ngờ bị đánh thảm như vậy! Xe cảnh sát rất nhanh đem 3 người trẻ tuổi đi, Quan Lâm không cùng đi với xe cảnh sát, xe của nàng đỗ cạnh gian hàng điểm tâm, xe cảnh sát mang mang 3 tiểu thâu đi lúc sau nàng hướng tới của hàng điểm tâm đi tới, Phương Dật Thiên cũng muốn kịp đến trang viên Mân Côi Hai người sóng vai đi tới, Quan Lâm hắng giọng không nói gì, trên người mang theo dáng vẻ uể oải, Phương Dật Thiên tức thời nhắm mắt nghiêng mình, hắn không muốn cùng hãn nữu trở thành oan gia ngõ hẹp. Nhưng mà, đi đến chỗ gian điểm tâm chiếc Mercedes-Benz không cánh mà bay! Bị trộm? Không có khả năng người ở đây nhiều như vậy làm gì có tên trộm nào lớn gan như vậy? Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ đi đến hỏi lão bản: "Ông chủ vừa rồi xe của ta ở nơi này như thế nào không thấy?" "Vừa rồi có mấy cảnh sát giao thông đến đây bọn họ không tìm thấy chủ xe nên đã kéo xe đi..." Chủ quán nói! "Ta kháo!" Phương Dật Thiên mở miệng mắng, mới một hồi công phu xe của hắn đã bị cảnh sát kéo đi rồi? "Ha ha..." Quan Lâm nghe điếm lão bản nói liêng cười lớn,vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp nạn nàng nói: "Thật sự trời có mắt, xe của anh bị cảnh sát giao thông kéo đi sao? Ha ha... Anh không biết nơi này không thể dừng xe?" Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn lại thấy chiếc xe máy Yamaha ngoại hình cực kỳ bưu hãn, thập phần sống động! "Con mẹ nó, tôi còn muộn giờ, không ngờ xe bị kéo đi!" Phương Dật Thiên ảo não nói thầm 1 câu nhìn Quan Lâm "cưỡi" trên chiếc Yamaha cười, trong lòng vừa động liền đi nhanh đến trực tiếp ngồi phía sau. "Anh... anh muốn làm gì? Xuống xe cho tôi!" Quan Lâm sắc mặt giận dữ lạnh lùng nói, "Hãn nữu, không Quan đại mĩ nữ, cô chở tôi đi một đoạn dù sao xe cô vượt đèn đỏ cảnh sát cũng không quản!" Phương Dật Thiên nói. "Đi tìm chết, xuống xe cho tôi, tôi vì cái gì phải chở anh theo?" Quan Lâm tức giận nói. "Uy, lúc ngươi bắt trộm tôi hăng hái làm việc nghĩa, vô tư trợ giúp lúc này chở tôi một đọan sao lại không được?" Phương Dật Thiên nói. "Người..." Quan Lâm trong lòng tức giận, đụng phải tên vô lại này nàng thật không có biện pháp. "Nếu không do cô xe tôi bị đem đi sao." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói. "Anh muốn đi đâu?" Quan Lâm nhíu mày hỏi "Mân Côi trang viên!" Phương Dật Thiên nói "Cái gì? Mân Côi trang viên? Anh muốn tới trong 10 phút? Ít nhất cần nửa giờ à, anh tưởng chạy như bay a? Kẻ điên!" Quan Lâm tức giận mắng một câu. "Yamaha tính năng tốt như vậy cô không chạy hết tốc độ thật lãng phí? Tốt bây giờ cô cầm lái hay tôi cầm lái?" Phương Dật Thiên nói "Vô liêm sỉ, lão nương không muốn chết đâu! Ngồi sau luôn đi!" Quan Lâm thở phì phì nói lớn tiếp theo chân giẫm lên động cơ nhất thời tiếng nổ động cơ giống như tiếng sấm trầm trọng, oanh long rung động cực kỳ! Sau đó chiếc Yamaha cơ hồ rít gào hướng phía trước chạy như bay.