Kỳ thực nếu như vứt bỏ được hết những băn khoăn, thì việc được hai cực phẩm mỹ nữ này kẹp ở giữa cũng là một sự hưởng thụ sung sướng vô ngần, đây chính là mơ ước của rất nhiều nam nhân. Bên trái là một cực phẩm thục nữ xinh đẹp cao quý ưu nhã vô cùng, bên phải là một thiếu phụ thiên kiều bá mỵ cực kỳ động lòng người… loại hưởng thụ này không phải bất kỳ nam nhân nào cũng có thể có được. Ngồi giữa hai mỹ nữ này, Phương Dật Thiên có thể ngửi thấy mùi hương thơm mê người phát ra từ cơ thể hai mỹ nhân, mùi thơm lãnh đạm ưu nhã của Tiêu Di bên trái, mùi hương thơm ngát động lòng của Vân Mộng bên phải. Nhưng Phương Dật Thiên lại đang nhảy lô tô trong lòng, nếu như có thể, hắn muốn được ngồi nơi khác còn hơn. Cái đó gọi là nếu đã tới thì sẽ an tâm, nếu như lúc này muốn đổi vị trí chẳng phải gián tiếp nói trong lòng hắn có quỷ sao? Ngồi bên cạnh Vân Mộng là Hoàng Minh nhưng không cam lòng nhìn về phía Phương Dật Thiên, ánh mắt có chút ghen ghét, một người là người vợ bằng mặt không bằng lòng của mình, một người là Tiêu Di mà hắn âm thầm mê luyến. Phương Dật Thiên này lại có diễm phúc ngồi giữa hai người, có thể tưởng tượng, trong lòng hắn cảm thấy bi thương cỡ nào. Cũng may hắn ngồi vị trí có thể nói là đối diện với Tiêu Di, chỉ cần giương mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt như hoa cùng bộ ngực mênh mông như gió tuyết của Tiêu Di, lúc này lòng hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tiếp tới là kêu món ăn, tới phiên Phương Dật Thiên gọi những món ăn như Tôm Hùm, bào ngư mà hắn cũng chỉ nghe qua chưa được ăn lần nào, cuối cùng, còn muốn một chai Hennessy, nhưng mà cũng không phải là hóa đơn của hắn. Không thể nói loại nhà hàng năm sao này hiệu suất quả thật rất cao, chỉ trong chốc lát, thức ăn đã được lục tục mang lên rồi, chai Hennessy cũng đã được mở nắp đặt lên bàn. Cho đến khi thức ăn thức ăn được dọn đủ lên trên bàn, thấy Tiêu Di nhìn vào đĩa tôm hùm đặt giữa bàn, không nhịn được cười nói: "Phương Dật Thiên, đĩa tôm hùm này là anh gọi sao?" Phương Dật Thiên gật đầu, nói: "Đúng, Bào Ngư cũng là ta gọi, còn có cá biển, nghe nói mùi vị rất được, rốt cuộc cũng có thể nếm thử rồi, còn phải cảm tạ Hoàng tiên sinh đó!" Mới đầu, Hoàng Minh thấy Phương Dật Thiên gọi những món này thức ăn cá thịt này, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường, đối với những người có thân phận có tiền bạc trong xã hội này mà nói, khi tới nhà hàng ăn cơm sẽ không gọi thịt cá. Phương Dật Thiên này lại giống như một thư sinh nghèo cả trăm năm rồi không được ăn thịt vậy. Buổi gặp mặt mà chỉ lo cố ăn cá thịt như heo thì hắn tự nhiên không xem ra gì. Nhưng mà sau khi hắn nghe Phương Dật Thiên nói lời cảm tạ hắn, sửng sốt hỏi: "Ha ha, Phương tiên sinh cần gì phải nói những lời như vậy?" "Bữa cơm này mặc dù nói là Vân Mộng tiểu thư mời khách, nhưng Hoàng tiên sinh là chồng của Vân Mộng tiểu thư. Lúc tính tiền ta nghĩ chắc Hoàng tiên sinh cũng không nỡ để vợ mình bỏ tiền ra trả nhỉ? Tiêu Di nghĩ sao?" Phương Dật Thiên vừa nói vừa nhìn Tiêu Di, âm thầm trợn mắt ra hiệu, thản nhiên cười nói. Tiêu Di lập tức phản ứng lại, cậu nhóc này chuẩn bị cho tên Hoàng Minh xảo trá này một bài học đây mà, nàng cười nhẹ nhàng nói: "Hoàng tiên sinh là người có phong độ, tất nhiên lúc tính tiền không cần cậu phải quan tâm." "Ồ, ồ, đúng đúng rồi, đây là, chuyện này là ta thay mặt Vân Mộng mời mọi người, mọi người không nên khách khí, không nên khách khí, ha ha." Hoàng Minh trên mặt cười khan, hắn đã quên một chuyện, bữa tiệc cơm này ít nhất phải hơn hai vạn, chút tiền này tự nhiên hắn không coi vào đâu, nhưng vấn đề là tự nhiên mình bỏ ra hơn vạn đồng để ăn một bữa cơm này có phần hơi nghẹn, nếu hắn được ngồi cạnh Tiêu Di thì chẳng cần phải nói. Rất nhanh, Phương Dật Thiên bắt đầu rót rượu, Lâm Thiển Tuyết, Tiêu Di cùng Vân Mộng uống rượu vang, mà Phương Dật Thiên cùng Hoàng Minh là con trai nên phong độ hơn uống loại rượu xa hoa đắt tiền Hennessy. Sau ba tuần rượu thì mọi người đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, hào khí dần dần đậm hơn, từ đầu đều là Hoàng Minh thao thao bất tuyệt, lấy một chút kinh nghiệm thú vị của hắn đem ra chia xẻ. Trong quá trình nói chuyện khéo léo chen vào vài câu chứng tỏ thân phận cao của mình cùng với việc kết giao rộng rãi, dường như muốn Tiêu Di chú ý tới. Chỉ tiếc, Tiêu Di chỉ nói khách sáo hai ba câu với hắn rồi cùng Vân Mộng nói chuyện với Phương Dật Thiên. Có lúc nàng còn dùng cử chỉ khác thường nhẹ giọng nói vài câu bên tai Phương Dật Thiên, giống như là nàng và Phương Dật Thiên có chuyện gì vụng trộm với nhau vậy. Tiêu Di xinh đẹp gợi cảm như thế, trên người còn có ý vị thành thục làm cho nam nhân cảm thấy si cuồng say mê. Lúc nàng nghiêng nghiêng thân thể thành thục mềm mại gợi cảm của mình sang Phương dật Thiên nói vài câu, Hoàng Minh nhìn thấy trong mắt liền bắn ra hai luồng tinh quang giận dữ cùng ghen ghét. Mới đầu Lâm Thiển Tuyết còn kinh ngạc vì sao Tiêu Di còn muốn Phương Dật Thiên dựa vào gần như vậy, lúc này nhìn thấy thần sắc của Hoàng Minh, trong lòng nàng mới nhất thời hiểu ra. Nàng cho rằng Tiêu Di làm như vậy là cố ý, mục đích chính là chọc giận Hoàng mình, một người vô sỉ. Tiêu Di ở bên trái cứ dùng thân thể mềm mại mê người mà dựa vào không chỉ Phương Dật Thiên mà bất kỳ nam nhân nào cũng cảm thấy thú huyết sôi trào. Phương Dật Thiên âm thầm kêu khổ, hắn cảm thấy rõ ràng ánh mắt hơi u oán của Vân Mộng nhìn hắn, dường như trách mắng hắn thân mật với Tiêu Di mà xa lánh nàng. Vân Mộng tự nhiên không cam lòng như vậy, Phương Dật Thiên có thể nói là người đầu tiên mở được cánh cửa trong trái tim nàng, nàng sẽ không buông tay dễ dàng, bởi vậy nàng phải có hành động. Nàng nâng chén rượu lên, nghiêng thân đưa qua bên kia nói với Tiêu Di: "Chị, em chúc chị một chén, chúc chị ngày càng xinh đẹp hơn." Thân thể của nàng cũng vì thế mà kéo dần qua phía Tiêu Di. Vấn đề ở chỗ là Phương Dật Thiên ngồi giữa nàng với Tiêu Di, cho nên thân thể nàng vừa đưa tới phía Tiêu Di, tự nhiên sẽ nhẹ nhàng dựa sát vào tay cùng bả vai Phương Dật Thiên. Không biết là nàng bởi vì mục đích kính rượu Tiêu Di hay là cố ý dựa vào. Tay phải Vân Mộng vẫn nâng chén rượu, tay trái dường như chống đỡ thân thể đang nghiêng sang một bên, kỳ thực không phải thế! Bởi vì, Phương Dật Thiên tự nhiên cảm thấy lành lạnh, một bàn tay mềm mại đột nhiên từ dưới bàn ăn luồn lên đùi phải của hắn, trong lòng hắn âm thầm cả kinh, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt hướng tới nhìn, nhưng không nhìn thấy gì. Thì ra tấm vải phủ bàn ăn màu vàng rất lớn, buông xuống dưới cả nửa mét, mà Vân Mộng dùng tay trái khéo léo luồn dưới tấm vải phủ bàn ăn mà vuốt ve bắp đùi Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên trong lòng kinh hãi, thân thể vội vàng dán sát vào bàn ăn, sợ người khác nhìn ra cái gì. Mà tay trái đặt dưới bàn ăn của Vân Mộng không ngừng làm những động tác mập mờ cũng không bị Hoàng Minh nhìn thấy. Thân thể của nàng cũng dán chặt vào bàn ăn, sau đó hơi nghiêng người một chút, che ánh mắt của Hoàng Minh. Hơn nữa từ khi ngồi xuống tới bây giờ, Hoàng Minh hoàn toàn chú ý lên người Tiêu Di, cho nên cũng không chú ý tới nàng. "Được, chị cũng chúc em ngày càng xinh đẹp hơn, sự nghiệp ngày càng lớn hơn." Tiêu Di cũng mỉm cười, nâng chén đụng nhẹ vào chén Vân Mộng rồi nhấp môi một cái. Phương Dật Thiên vốn tưởng rằng Vân Mộng kính rượu cho Tiêu Di xong rồi xẽ xoay người đi chỗ khác, tay trái cũng rút trở về, nhưng mà hắn sai rồi. Vân Mộng không có chút ý tứ rút tay trở về, ngược lại còn ngày một mạnh bạo hơn, khẽ vuốt ve ma xát đùi trong của hắn, âm thầm đùa giỡn dục vọng của hắn. Hắn khó có thể mở miệng, không biết phải nói gì, chỉ có thể quay đầu liếc mắt nhìn Vân Mộng một cái, ý bảo nàng rút tay trái lại. Nhưng Vân Mộng không để ý tới hắn, nàng nhìn Tiêu Di: nàng có hứng thú hỏi: "Được rồi, chị trước nay đều ở nước ngoài, không biết chị làm việc hay sinh sống ở nước ngoài thế?" "Chị là một người thiết kế trang phục, trước nay đều làm việc ở trong một công ty thiết kế trang phục của nước ngoài, thời gian này chỉ là về nước nghỉ ngơi một chút mà thôi." Tiêu Di thản nhiên cười nói. "Oa thì ra chị là một người thiết kế trang phục sao, quả nhiên chị ăn mặc quần áo rất thích hợp nha, thật là đẹp." Vân Mộng cười nói. Phương Dật Thiên âm thầm thở dài, không khỏi nghĩ tới một câu nói: hai người phụ nữ mà ghe tuông, chiến tranh nổi nên còn hơn cả chiến tranh hạt nhân. "Cái gì? Tay của Vân Mộng còn muốn lên trên sao?" Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, nghĩ thầm, lông mi dựng lên, hắn lập tức quay đầu, sắc mặt cổ quái nhìn Vân Mộng,. Nhưng Vân Mộng vẫn cùng Tiêu Di nói chuyện phiếm, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Phương Dật Thiên, nhưng mà mơ hồ có thể thấy được một chút kích động toát ra trong ánh mắt của nàng. Đó là một một loại kích động sau khi dục vọng của nữ nhân bị khiêu khích. -----o0o-----