Thiếp Thân Đặc Công

Chương 220: Mỹ nữ cũng thích vào WC



Phan Mộng Liên thấy Phương Dật Thiên đi theo thì khuôn mặt quyến rũ mê người nhẹ nhàng cười, phảng phất đối với việc Phương Dật Thiên đi theo đã nằm trong dự tính.
Phương Dật Thiên thì lại lo lắng sẽ có người đột nhiên từ trong phòng vệ sinh bỗng nhiên đi ra, bởi vậy hắn vẫn tận lực duy trì khoảng cách nhất định với Phan Mộng Liên, cũng nhân tiện đem những đường cong mê người phía sau lưng cực phẩm vưu vật Phan Mộng Liên nhìn không sót một tí gì.
Mông nàng vểnh lên những đường cong như cuộn sóng, nhấp nhô phập phồng, khảo nghiệm mạnh mẽ phòng tuyến tâm lý của Phương Dật Thiên.
"Tới đây, anh yên tâm, lúc này không có ai ở đây đâu, tiệc tối vừa mới bắt đầu thôi." Phan Mộng Liên đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, cười khanh khách nói.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, thiếu điều muốn chết, thấp giọng hỏi:"Phan tiểu thư, có cái gì thì cô nói đi!"
Phan Mộng Liên đảo hai tròng mắt quyến rũ động lòng người tức giận liếc Phương Dật Thiên một cái, tiếp theo, nàng cư nhiên không chút tị hiềm kéo Tay Phương Dật Thiên, nói: "Vào bên trong nói đi, không ai quấy rầy chúng ta đâu!"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, bởi vì hắn chứng kiến Phan Mộng Liên trực tiếp kéo hắn đem vào trong phòng vệ sinh nữ, sau đó đi tới trước một cái WC, nàng đẩy cửa đi vào trước, chờ đến Phương Dật Thiên vẻ mặt không nói gì tiêu sái tiến vào, sau đó nàng mới đem cánh cửa WC đóng lại!
Ta ... đạch mẹ nó! cư nhiên là nhà vệ sinh nữ! Phương Dật Thiên hít một hơi thật sâu, trong đầu nảy sinh đủ loại ý niệm, hắn nhớ tới đêm hôm đó tại quán bar cũng là do Vân Mộng trực tiếp đem hắn kéo vào trong nhà vệ sinh nữ sau đó liền cùng Vân Mộng triền miên lần đầu tiên!
Chẳng lẻ, hôm nay lại như hôm ấy nữa sao? Giống như một đêm kia cùng Vân Mộng xuân quang đỉnh đỉnh?
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ, hắn không rõ, chẳng lẻ mỹ nữ thích làm cái...kia trong WC? Hay là nói đây là thiên tính của nữ nhân?
Ánh mắt hắn vừa động, liền nhìn thấy Phan Mộng Liên đang ở ngay trước mặt đưa mắt nhìn hắn, nở nụ cười thâm trầm, khôn mặt phong tình vạn chủng, yêu mị mê người, ngay sát bên dưới có thể ngửi thấy mùi vị nữ nhân thành thục yêu mị từ trên ngươi Phan Mộng Liên tỏa ra!
Chính xác, từ trên người Phan Mộng Liên phát ra một mùi hương nồng đậm cực kỳ quyến rũ đã từ từ bao vây bắt lấy thể xác và tinh thần của hắn, một mỹ nữ đang đứng sờ sờ trước mắt hắn , hơn nữa liếc xuống một chút có thể chứng kiến đôi gò bồng đảo tuyệt vời hé lộ dưới lớp áo váy trễ xuống, chỉ sợ ngay cả thánh nhân cũng khó có thể tự giữ mình.
Tuy nhiên, tâm tình Phương Dật Thiên lại phi thường bình tĩnh, Phan Mộng Liên là một phụ nữ không biết có bao nhiêu mối quan hệ, hắn cũng không muốn rơi vào vũng bùn, trêu chọc vào phiền toái không đáng có.
Hơn nữa, loại phụ nữ như Phan Mộng Liên chỉ sợ là loại phụ nữ mỗi đêm đều đổi bạn tình?
Bởi vậy, đối mặt với đôi gò bồng đảo cao vút của Phan Mộng Liên có thể so với cả Tiêu Di, hắn vẫn như cũ nhìn không chớp mắt, thản nhiên hỏi:"Phan tiểu thư, có cái gì thì nói đi, tôi cũng không có thời gian chơi trò đoán chữ với cô."
"Khúc khích." Phan Mộng Liên nở nụ cười vô hạn quyến rũ, ngữ khí mập mờ êm ái nói, "Mị lực của Phương tiên sinh quả thực làm cho người khác tán thưởng, nhanh như vậy đã khiến cho loại phụ nữ tự cho mình là thanh cao phủ phục, vẻ mặt thỏa mãn, ngay cả tôi cũng cảm thấy tò mò đối với tiên sinh."
Phương Dật Thiên nghe vậy sắc mặt liền ngẩn ra, trên mặt hắn bất động thanh sắc, cười nhạt, nói:"Phan tiểu thư đây là có ý tứ gì? Tôi không tiền không thế, Phan tiểu thư nói tôi tốt như vậy làm tôi có điểm không thừa nhận nổi."
"Theo lời anh nói như vậy, xem ra tôi là một nữ nhân hám lợi, chỉ là tôi có chút tò mò đối với Phương tiên sinh thôi." Phan Mộng Liên dừng một chút, nói thêm, " Theo tôi được biết nam nhân muốn có được Vân Mộng cũng không phải là ít, bất quá cũng thất bại mà buông tay, không nghĩ tới cuối cùng lại thần phục dưới tay Phương tiên sinh, tôi nghĩ Phương tiên nhất định có điểm gì đó thu hút?"
"Phan tiểu thư, có phải cô nhìn lầm rồi không? Hay là phỏng đoán lung tung? Xin lỗi, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi trước." Phương dật thiên thản nhiên nói.
Phan Mộng Liên cười nhạt, vuốt vuốt tóc trên trán, đôi môi hồng nhuận mềm mại khẽ nhếch lên, nói:"Phương tiên sinh, tôi cũng không ngu, lúc ấy tôi để ý thấy anh và Vân Mộng một người ra trước một người ra sau theo. Một lúc sau vân Mộng quay lại, sắc mặt ửng hồng, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn, không cần nghĩ tôi cũng biết nàng vừa đi đâu. Như thế nào, chuyện đến nước này rồi Phương tiên sinh còn không dám thừa nhận ư?"
Phương Dật Thiên trong mắt quang mang chợt lóe, không nghĩ tới hắn cùng với Vân Mộng đi ra lại bị ả hồ ly này thấy được, hắn thản nhiên nói:"Vậy cô muốn thế nào?"
Phan Mộng Liên không nói gì, mà tiến về phía trước nửa bước, vì vậy, phần to lớn trước ngực nàng liền cách lớp vải nhẹ nhàng như có như không cọ xát vào trước ngực Phương Dật Thiên, hết sức hấp dẫn, mười phần mập mờ.
"Phương tiên sinh cùng Tiêu Di có quan hệ như thế nào?" Phan Mộng Liên đột nhiên hỏi.
"Không có quan hệ gì." Phương dật thiên thản nhiên vừa nói, vừa ngửi mùi vị thành thục mê đắm trên người ả yêu tinh này, thật đúng là muốn chết đi được.
"Vậy thì Phương tiên sinh có thích Tiêu Di không?" Phan Mộng Liên lại hỏi, đôi con ngươi quyến rũ lưu chuyển nhìn về phía Phương Dật Thiên.
"Tôi nghĩ, chuyện tình cảm cá nhân riêng tư của tôi không cần phải nói rõ với cô chứ?" Phương dật thiên hừ lạnh, nói.
"Đương nhiên có thể, chỉ là, nếu như Tiêu Di biết anh cùng Vân Mộng làm chuyện đó vậy cô ấy sẽ có phản ứng gì đây? Tiêu Di là một người đơn thuần, nàng khẳng định là không thích nam nhân không chung thủy!" Phan Mộng Liên cười quyến rũ, nói.
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói:"Đây là cô muốn uy hiếp tôi?"
Phương Dật Thiên ghét nhất là chính mình bị người khác uy hiếp, bất kể là lúc trước trên chiến trường hay khi đã trở về thành thị sau này, hắn đều không thích.
Ai uy hiếp hắn bình thường cuối cùng đều là tự đào mộ chôn mình.
"Không, tôi không phải là uy hiếp anh, chỉ là muốn nói với anh, nếu như anh không có cảm tình với Tiêu Di, vậy là tốt nhất. Nếu như anh thật có cảm tình với Tiêu Di nhưng lại đồng thời đi lại với Vân Mộng, vậy anh không thích hợp với Tiêu Di." Phan Mộng Liên nói.
"Hừ, Phan tiểu thư từ lúc nào quan tâm đến chuyện tình của Tiêu Di? Không phải cô luôn ganh ghét với Tiêu Di sao?" Phương Dật Thiên cười lạnh nói.
"Anh sai rồi, tôi quan tâm đến anh mới nói như vậy!" Phan Mộng Liên nói.
"Quan tâm đến tôi? Nghe cô nói tôi lại càng cảm thấy mơ hồ!" Phương Dật Thiên nói.
"Anh biết quan hệ của Tiêu Di với Trần Thiên Minh ra sao không? Trần Thiên Minh thích Tiêu Di, lần này Tiêu Di về nước Trần Thiên Minh chắc chắn không từ thủ đoạn đem Tiêu Di thu vào tay, bởi vậy, ai ngăn cản trước mặt hắn đều sẽ không chút lưu tình mà chắc chắn diệt trừ. Nếu như anh lại tiếp tục cùng Tiêu Di, chỉ sợ anh không biết ngày nào sẽ biến mất!" Phan Mộng Liên tức giận nói.
Phương Dật Thiên sờ sờ cái mũi, cười cười, nguyên lai Phan Mộng Liên tìm hắn chính là vì lo lắng Trần Thiên Minh ra tay với hắn?
Buồn cười, hắn đã lúc nào qua người khác? Hơn nữa, Phan Mộng Liên vì sao phải nhắc nhở hắn? Trong khi hắn và nàng lại không có quan hệ gì!
"Cám ơn!" Phương Dật Thiên thản nhiên nói, đang chuẩn bị đẩy cửa WC đi ra ngoài, nhưng lúc này, phòng vệ sinh bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, tiếp theo, tựa hồ là có thêm hai người rõ ràng là vừa tán tỉnh nhau vừa đi vào nhà vệ sinh nữ!
Phương Dật Thiên nhất thời sửng sốt, ngay Cả Phan Mộng Liên cũng giật mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.