Thiếp Thân Đặc Công

Chương 222: Thoáng mập mờ cùng Phan Mộng Liên



Thân thể mềm mại của Phan Mộng Liên dán sát vào hắn, tiếng hít thở dồn dập như lên tiếng rằng lòng nàng đã không còn kìm hãm được mà ý loạn tình mê, thân hình ngày càng trở nên nhiệt tình nóng bỏng đã cách tốt nhất nói lên điều đó.
Phương Dật Thiên trợn mắt há mồm, nhưng lại không tìm được từ ngữ để mà nói ra.
Nhưng mắt thấy điệu bộ của Phan Mộng Liên nếu không bị ngăn lại chỉ sợ cuối cùng nàng và hắn lại làm ra chuyện càng xấu hổ hơn nữa.
Thành thật mà nói, Phương Dật Thiên trước mắt còn chưa muốn cùng Phan Mộng Liên làm đến cùng, tình hình trước mắt lại càng thêm xấu hổ lại mập mờ, đáng chết là hai người đang chiến đâu cách vách kia không hề có ý muốn dừng lại, tiếng rên rỉ của nữ minh tinh kia càng lúc càng thêm phóng đãng.
Phan Mộng Liên đã có chút ý loạn tình mê, khi dựa vào ngực Phương Dật Thiên nàng cảm thấy rõ ràng sự mềm dẻo mà lại rắn chắc ẩn tàng lực lượng bộc phát cường đại của Phương Dật Thiên, cảm giác lạ lẫm hoàn toàn từ thân hình như vậy khiến nàng như bị dụ hoặc mà hướng đến.
Đặc biệt, trong mắt nàng Phương Dật Thiên là nam nhân của Tiêu Di.
Chỉ cần là việc có liên quan đến Tiêu Di, trong tâm nàng đều sinh ra dục vọng, có khi còn hơn cả dục vọng khao khát chiếm hữu, nam nhân của Tiêu Di thì nàng càng phải giành cho bằng được.
Bất quá đối với Phan Mộng Liên chủ động dựa vào người Phương Dật Thiên lại có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, hắn vươn hai tay chuẩn bị đẩy người Phan Mộng Liên ra, hai tay của hắn đỡ trên eo Phan Mộng Liên, cảm giác mềm mại làm nội tâm hắn căng thẳng, một cỗ ý niệm dục vọng mạnh mẽ nổi lên trong đầu.
Song, hành động của Phương Dật Thiên lại làm cho Phan Mộng Liên hiểu lầm, tưởng rằng hắn chủ động muốn ôm nàng, vì vậy, đột nhiên thân thể hoàn toàn dán sát vào người hắn, cả người gắt gao áp sát vào Phương Dật Thiên!
Hơn nữa kiều đồn của nàng càng không yên phận mà cọ xát tới lui, thậm chí còn đè lên phía trước, nàng khẽ hé môi, nhẹ nhàng rên lên một tiếng, tuy rằng tiếng rên rỉ này bất quá chỉ như một tiếng thở mạnh hầu như không có thanh âm, nhưng nhìn vào vẻ mặt say mê điên đảo của nàng thì có thể tưởng tượng ra đó là một dáng vẻ mê người đến như thế nào.
Phương dật thiên không biết nói gì hơn, vì khi hạ thân Phan Mộng Liên chuyển động, hắn phát giác ra có một bộ vị cũng hùng hùng hổ hổ mà phản ứng mãnh liệt.
Cứ như vậy, Phan Mộng Liên hiểu lầm lại càng sâu, thân thể mềm mại tựa như linh xà quấn chặt lấy Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng uốn éo cọ xát, khiên cho Phương Dật Thiên hoàn toàn cảm nhận được từng đường cong mềm mại lại rất mực co dãn của nàng .
Không thể không thừa nhận, Phan Mộng Liên quả là một yêu tinh mê người, ở phương diện này kỹ xảo lại càng thêm cao siêu, thông qua thân thể nhu nhuyễn đang nhẹ nhàng cọ xát, địa phương mềm mại mà lại vĩ đại trước ngực kia không ngừng khiêu khích gợi lên dục vọng từ trong nội tâm của Phương Dật Thiên, kiều đồn bên dưới cọ xát càng thêm mãnh liệt, cứ như muốn dung nhập làm một với từng điểm thân thể trên người Phương Dật Thiên.
Nàng ghé mặt trên đầu vai Phương Dật Thiên, đột nhiên, vươn cái lưỡi thơm tho hồng nhuận dò xét, liếm nhẹ bên tai phương dật thiên, đồng thời, hai tay linh xảo đã lẳng lặng đặt trên nơi cứng rắn nhất trên người Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, Phan Mộng Liên được voi đòi tiên trêu chọc kích thích hắn thật sự là không thể tha thứ, hắn quyết tâm cho Phan Mộng Liên biết chút lợi hại, vì vậy, bất ngờ, tay phải vươn ra bắt lấy thánh nữ phong cao vút trước ngực Phan Mộng Liên, lại còn dùng sức sờ nắn, phát tiết buồn bực trong lòng!
Đôi môi anh đào của Phan Mộng Liên lập tức mở thành hình chữ O , từ khẩu hình của nàng có thể cả quyết nếu như không phải còn kiêng kị đôi nam nữ đang trộm tình cách vách thì đôi môi duyên dáng đã gọi to lên "Úc!" một tiếng rồi, bị Phương Dật Thiên sờ như vậy, tâm hồn thiếu nữ của nàng khẽ động, tiểu phúc hừng hực như đoàn đoàn hỏa diễm thiêu đốt, mị nhãn như tơ, yêu mị mà lại hết sức hấp dẫn cười nhẹ, tựa hồ dưới sự vuốt ve hữu lực của Phương Dật Thiên tận tình hưởng thụ!
Lúc này, tinh thần và cả thể xác Phan Mộng Liên đều đã cực độ hưng phấn, bất kể Phương Dật Thiên bây giờ làm gì, thậm chí là như đôi nam nữ bên kia hướng nàng phát động tiến công mãnh liệt nàng cũng tuyệt không từ chối, chỉ biết nghênh hợp.
Đối với nàng mà nói, ngẫu nhiên có thể trộm tình ở một địa phương như vậy là một kích thích chưa từng trải qua, huống hồ nhìn Phương Dật Thiên như thế nào cũng không giống như là một nam nhân khó ưa, ngược lại, lại rất nam tính!
Điểm ấy, không phải chỉ là cảm nhận thuần túy từ thân thể cường tráng lực lưỡng của Phương Dật Thiên, mà còn là cảm nhận về kích cỡ mỗi một bộ vị trên người Phương dật Thiên, bao nhiêu đó đủ để cho nàng bị chinh phục! (Kích cỡ cái gì thế nhỉ :0 (20) )
Nàng hy vọng Phương Dật Thiên có thể càng dùng sức vuốt ve thân thể nàng, thậm chí còn... trực tiếp cởi váy của nàng!
Như vậy, nàng có thể cam đoan Phương Dật Thiên sẽ nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ dựa theo ngàn vạn ham muốn điên cuồng của nam nhân mà hình thành!
Song, Phương Dật Thiên cũng không có bất cứ ý nghĩ hay hành động đó trong đầu, hắn nhận ra mạnh mẽ nắn bóp thánh nữ phong của Phan Mộng Liên hầu như không có hiệu quả, ngược lại càng thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng trong người nàng, hai tay hắn liền đỡ lấy vai nàng, dùng sức đẩy thân thể nàng ra xa bản thân!
Sau đó, Phương Dật Thiên hít sâu một hơi, im lặng đối mặt với ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang nghi hoặc, thậm chí mang theo một chút thất vọng, của Phan Mộng Liên, dùng đôi tròng mắt tĩnh lặng như nước hồ nhìn nàng , lẳng lặng mà nhìn, ánh mắt bình tĩnh nhưng lộ ra vẻ kiên định.
Đối diện ánh mắt như vậy, cho dù Phương Dật Thiên không cần nói, Phan Mộng Liên cũng hiểu ý tứ của hắn.
Ánh mắt của nàng không khỏi buồn bã, minh bạch rằng Phương Dật Thiên không có chút hứng thú nào đối với nàng, chính muốn nàng khắc chế bản thân, ngừng chuyển động của thân thể lại .
Cái này đối với Phan Mộng Liên mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện trước nay chưa từng gặp, ngẫm lại nam nhân trong cả giới thượng lưu của thành phố này, ngươi nào mà không muốn một lần cùng nàng?
Nhưng là, nàng đã chủ động tiếp cận mà Phương Dật Thiên lại còn không có chấp nhận, hắn cả động cũng không động, điều này đối với tâm hồn cao ngạo của nàng là một loại đả kích thật sự quá lớn.
Chẳng lẽ, mình thật sự không bằng Tiêu Di sao? Thậm chí, cả Vân Mộng cũng không bằng? Phan Mộng Liên trong lòng âm thầm tự hỏi, nội tâm có chút không cam lòng.
Mà lúc này, trong WC cách vách rốt cục truyền ra âm thanh như lão ngưu nặng nề thở dốc, rồi sau đó, tất cả lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có...
Đôi nam nữ cách vách thật sự đã chấm dứt chiến đấu, tiếp theo, liền truyền tới vài tiếng khăn tay được rút ra " Sàn sạt ", có thể đoán được, bọn họ đang dùng khăn tay lau đi một số thứ đặc biệt trên địa phương đặc biệt nào đó trên người.
"Lý bộ trưởng, cũng thật xấu quá đi, lại mang người ta tới nơi này làm loạn cả lên..."
"Này, bảo bối, có cần anh dùng lưỡi giúp em vệ sinh không?"
"Được, anh tới đi... em muốn..."
"Em đúng là một tiểu dâm phụ, cũng được, nhanh nhanh lên một chút còn đi ra ngoài, lâu như vậy cũng khiến cho người ta nghi ngờ rồi. Nếu em thấy chưa đủ thì đêm nay nằm ở nhà chờ anh!"
"Anh nói đó nha, đừng để đến lúc đó lại thất hứa..."
Hai người không kiêng nể gì mà dùng ngôn ngữ hạ lưu thô tục, Phương Dật Thiên nghe thấy cũng không ngăn được khuôn mặt nóng lên một trận.
Cuối cùng, hai người quần áo chỉnh tề, đẩy cửa WC, Lý bộ trưởng cùng nữ minh tinh đi ra, nhìn qua khe hở, phương dật thiên chứng kiến nét mặt Lý bộ trưởng thần sắc càng thêm bay bổng, mà trên khuôn mặt thanh tú xinh xắn của nữ minh tinh vẫn còn sót lại một mảnh ửng đỏ.
Kinh nghiệm trộm tình của Lý bộ trưởng quả nhiên rất mực thành thục, hắn chỉ xem như là vừa đi WC, từ phòng vệ sinh nữ đi ra nét mặt vẫn bình tĩnh, căn bản là không sợ có người vô tình trông thấy.
Bước chân ngày càng xa, Lý bộ trưởng cùng với nữ minh tinh mới nổi kia đã đi ra khỏi phòng vệ sinh, hướng thẳng về phía phòng yến hội.
Đến lúc này, Phương Dật Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, mà Phan Mộng Liên cũng từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, giọng nói của nàng đầy vẻ khinh bỉ:" Thật sự là đôi cẩu nam nữ, hằng ngày lại cứ giả bộ thanh cao."
"Nhưng mà làm trong WC thế này cũng thật sự là quá mức kích thích, cuộc sống quá êm đềm, đôi khi trải qua một ít kích thích làm cho cuộc sống bình lặng thêm phần sắc thái như vậy cũng tốt." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"A, nghe anh nói vậy tựa hồ cũng từng có kinh nghiệm chuyện này sao?" Phan Mộng Liên yêu kiều cười hỏi.
Phương Dật Thiên thản nhiên cười cười, nói:"Chúng ta cũng nên đi ra ngoài!"
Phan Mộng Liên dùng ánh mắt ẩn ẩn u oán nhìn hắn, tựa hồ là trách cứ hắn vừa rồi lại không lĩnh tình. Nội tâm không cam lòng khiến cho nàng trước khi đi ném lại một câu:"Phương Dật Thiên, cuối cùng có một ngày, anh sẽ thuộc về tôi!"
Vừa nói, Phan Mộng Liên liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Phương dật thiên nao nao, sau đó lại lắc đầu cười khổ, tiếp theo cũng đi ra ngoài, hắn chỉ hy vọng khoảng thời gian hắn vắng mặt sẽ không khiến người hoài nghi, đặc biệt là Tiêu Di.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.