Thiếp Thân Đặc Công

Chương 228: Vân Mộng khóc



Một chiếc Audi A8 màu đen đang chạy như bay trên đường cái, vượt lên một chiếc xe khác.
Người lái chiếc A8 là một trung niên nhân, sắc mặt tái nhợt, có chút sưng phù, hắn chính là Hoàng Minh.
Ngồi ở ghế phụ là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo, mỹ lệ, bộ lễ phục dạ hội trên người không che giấu được thân thể mềm mại, gợi cảm của nàng, toàn thân nàng toát lên một cỗ ý vị thành thục của người thiếu phụ.
Nàng chính là Vân Mộng.
Bữa tiệc đã tàn, nàng để cho Hoàng Minh lái xe đưa nàng trở về, trong xe, hai người im lặng, nhiều năm ở riêng đã làm cho hai người không còn tiếng nói chung.
Trên thực tế, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn như vậy, chỉ giả bộ cho người bên ngoài thấy, sau khi bữa tiệc chấm dứt thì mỗi người mỗi ngả.
Chiếc Audi chạy tới khu biệt thự cao cấp Tân Thiên Địa, đó là nơi Vân Mộng đang ở, bởi vì nàng lấy thân phận là vợ Hoàng Minh tới tham dự bữa tiệc nên không đi xe của mình, mà gọi Hoàng Minh tới đón nàng, xem như là một cách tránh tôi mắt của mọi người.
Xe chạy tới khu biệt thự Tân Thiên Địa, nhưng Hoàng Minh lại không như mọi ngày đỗ xe ở cửa khu nhà ở mà chạy thẳng vào bãi đỗ xe trước căn nhà của Vân Mộng.
Vân Mộng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Hoàng Minh, ánh mắt có chút nghi hoặc, khó hiểu.
Hoàng Minh cười, nói rằng: "Tôi đưa cô lên, cũng đã khuya rồi, hơn nữa, tôi còn muốn uống chút nước, bàn với cô chút chuyện, cô sẽ không cự tuyệt chứ?"
"Đã khuya rồi, có gì mà ngày mai không thể nói?" Đôi mi thanh tú của Vân Mộng cau lại, hỏi.
"Chuyện rất cấp bách, về hạng mục mà công ti mới đưa ra có thành công hay không?" Hoàng Minh ngữ khí nghiêm túc nói.
Vân Mộng nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì được."
Hai người xuống xe, lên thang máy đi lên tầng 22, ra khỏi thang máy, Vân Mộng lấy chìa khoá trong bóp mở của phòng, sau đó hai người đi vào.
Gian phòng rất lớn, bố cục bên trong rất cao cấp, thiết bị, đồ dùng càng thêm xa hoa.
Trên thực tế, những người sống trong khu biệt thự Tân Thiên Địa này nếu không phải là người có địa vị ở Thiên Hải thì cũng là người có tài sản kếch xù, giá cả mỗi phòng ở đây cao đến mức dọa người.
"Có chuyện gì thì nói đi." Vân Mộng đưa đồ uống cho Hoàng Minh rồi ngồi xuống sô pha.
"Vân Mộng, tuy tình cảm phu thê đã không còn, quan hệ giờ chỉ là hữu danh vô thực, nhưng công ty lại vẫn là của chúng ta, tôi biết cô lâu nay vẫn quan tâm đến tương lai phát triển của công ty, mà hạng mục mà công ty sắp thực hiện chính là chìa khoá quan trọng để công ty chúng ta vươn ra toàn quốc, cái này chắc cô cũng biết." Hoàng Minh chậm rãi nói.
Vân Mộng gật đầu: "Uhm, tôi biết, chẳng lẽ hạng mục mới có chuyện gì sao? Anh đã có biện pháp giải quyết chưa?"
Hoàng Minh nghe vậy thì hai mắt chợt loé lên: "Đây chính là điều mấu chốt mà tôi muốn nói với cô. Đêm nay tôi đã nói chuyện với Lý bộ trưởng, cô cũng biết chứ, thế lực của Lý bộ trưởng là rất lớn, tiếng nói của hắn tại Thiên Hải cũng có chút cân lượng, hắn nghe tôi nói xong liền hứa sẽ giúp đỡ chúng ta, để hạng mục mới được hoàn thành thông suốt."
" Lý Bộ trưởng?" Vân Mộng nhíu mày: "Hắn là một tên cáo già, tôi nghĩ hắn khẳng định sẽ có điều kiện thêm vào phải không?"
"Lý bộ trưởng đúng, đúng là có điều kiện." Nhãn thần Hoàng Minh có chút né tránh, nhưng cuối cùng hắn cũng nói: "Vân Mộng, cô cũng nhìn được, Lý bộ trưởng, hắn, hắn có hảo cảm với cô!"
Vân Mộng nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, ngữ khí trở nên sắc bén, băng lãnh, nàng lạnh lùng nói rằng: "Ý của anh là đem tôi bồi hắn ngủ, sau đó Lý bộ trưởng sẽ đáp ứng giúp đỡ anh mở rộng hạng mục?"
"Vân Mộng, đây, đây đâu phải giúp đỡ tôi, cô cũng có phần trong công ty mà, hơn nữa, chỉ cần cô đáp ứng, Lý bộ trưởng hứa hẹn sẽ cho cô một danh phận mà!" Hoàng Minh vội vã nói.
"Vô sỉ! Hoàng Minh, anh, anh dĩ nhiên lại vô liêm sỉ như vậy! Tôi dù sao cũng là thê tử trên danh nghĩa của anh, anh lại tự tay dâng tôi lên cho Lý bộ trưởng?" Thân thể mềm mại của Vân Mộng run lên, bi phẫn nói.
"Vân Mộng, tôi cũng là muốn tốt cho cô, cũng vì công ty, hơn nữa, giữa chúng talại không có phu thê chi thực, ly hôn rất khó tránh khỏi, nếu như cô có thể theo đuổi Lý bộ trưởng thì đối với cô sau này chỉ có lợi chứ không có hại." Hoàng Minh không cho là đúng.
"Tốt cho tôi? Hừ, Lý bộ trưởng đã có vợ, mà anh chỉ nghĩ đến làm sao đưa tôi dâng lên cho hắn thôi! Hoàng Minh, tôi không ngờ anh lại mất trí đến mức này!" Vân Mộng tức giận nói.
"Hừ, không phải chỉ là bồi nam nhân ngủ một đêm thôi sao, cô làm gì phải thanh cao như vậy?" Hoàng Minh lạnh lùng cười: "Trước đây cô chỉ trích tôi lúc nào cũng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi thừa nhận, nhưng cô thì sao? Cô tốt ở chỗ nào? Nói không chừng cô ở sau lưng tôi ngầm cho tôi đeo không biết bao nhiêu là nón xanh (mọc sừng)! Cô cùng với tiểu tử họ Phương kia có quan hệ mập mờ tưởng tôi không nhìn ra sao!"
" Anh, anh ghê tởm, anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Hoàng Minh, tôi nói cho anh, Vân Mộng tôi không phải là nữ nhân dựa vào thân thể để kiếm ăn, cũng không phải là món hàng trên phố thích thì mua nhá!" Bộ ngực Vân Mộng phập phồng, nàng không ngờ là Hoàng Minh lại còn muốn bán nàng cho Lý bộ trưởng, nàng ngẫm lại thì cảm thấy buồn nôn.
"Có đúng không? Hừ, chuyện giữa cô và Phương tiểu tử đừng cho là tôi không biết, tối nay cô vụng trộm đi ra ngoài, sau đó ở một chỗ với Phương tiểu tử có đúng không? Hừ, đừng tưởng cô rất thanh cao!" Hoàng Minh lạnh lùng nói.
"Anh..." Vân Mộng thở sâu, khắc chế sự phẫn nộ trong lòng, chậm rai nói rằng: "Hoàng Minh, sinh hoạt cá nhân của tôi không cần anh quản, cũng như tôi cũng sẽ không quản sinh hoạt cá nhân của anh, anh yêu cầu tôi bồi Lý bộ trưởng ngủ, tôi sẽ không đáp ứng.Được rồi, anh ra ngoài cho tôi!"
"Vân Mộng, cô thật là không biết điều!" Hoàng Minh nhịn không được tức giận nói.
"Không biết điều? hừ, tôi lúc đầu mù mắt mới có thể kết hôn với anh! Biến, anh cút ra ngoài cho tôi, ngay mai tôi sẽ tiến hành thủ tục ly hôn với anh!" Vân Mộng tức giận từ trong tâm hô lên.
"Biến? Hừ, Vân Mộng, tôi nếu đã vào được thì sẽ không ra ngoài!" Hoàng Minh nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại đang run rẩy của VânMộng, bộ ngực no đủ, cao vút của nàng đã khơi dậy dục vọng đã kiềm nén từ lâu của hắn, hắn nhếch miệng cười: "Vân Mộng, tôi đã khoan nhượng cô rất nhiều rồi, đêm nay tôi muốn đóng cô, xem cô có còn giả bộ thanh cao hay không!"
Hoàng Minh nói xong liền lao tới Vân Mộng, Vân Mộng né không kịp, liền bị Hoàng Minh ôm lấy, tiếp theo, thân thể mập mạp của Hoàng Minh đem Vân Mộng đè xuống sô pha, muốn hôn Vân Mộng, Vân Mộng ra sức chống cự, tránh né khuôn mặt của Hoàng Minh!
Trong mắt Hoàng Minh chớp động quang mang nóng rực, hai tay của hắn đang muốn vuốt ve đôi tuyết phong cao vút của Vân Mộng, mà lúc này, Vân Mộng có được một chút khe hở, liền nhấc đầu gối đánh vào hạ thể của Hoàng Minh.
"A…" Hoàng Minh bi thảm kêu lên, hai tay ôm lấy hạ thân của mình, vè mặt thống khổ và phẫn hận.
Vân Mộng thấy vậy liền đứng lên, tiện tay chụp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, sau đó cầm chặt chuôi dao, chỉ về Hoàng Minh, hô hấp dồn dập, trong mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, tức giận nói: "Hoàng Minh, anh còn dám lại đây tôi sẽ giết anh, tôi cho dù có chết cũng sẽ không để tên đê tiện anh đụng đến cơ thể của tôi!"
Hoàng Minh nhìn Vân Mộng đang lắc lắc con dao gọt hoa quả trong tay, trong lòng cũng hơi e ngại, hắn là một tên rất sợ chết, lại càng không muốn chính mình làm ra cái gì sơ xuất, hắn vội vàng nói: "Vân Mộng, vừa rồi là do tôi quá xúc động, là tôi không đúng, cô, cô bỏ dao xuống, có gì chúng tôi còn có thể nói mà!"
"Biến! Cút ra ngoài cho tôi!" Vân Mộng kêu lên môt tiếng thê lương, quơ con dao trong tay, lớn tiếng nói.
Hoàng Minh hoảng sợ, nhìn Vân Mộng đang phát cuồng, vội vàng nói: "Được, tôi đi, tôi lập tức đi!"
Hoàng Minh vừa nói liền hướng phía cửa thối lui, lui đến cửa, hắn vẫn không cam lòng nhìn Vân Mộng, cuối cùng cũng phải mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vân Mộng nhanh chóng bước lên, đưa tay đẩy của phòng một cái, "Phanh!" một tiếng đem cửa đóng lại, sau đó nàng còn khoá trái cửa lại, lúc này, thân thể như hư thoát mới thở từng phì phò, vẻ kinh hoàng trong mắt còn chưa mất đi.
Một lúc sau, nàng đảo mắt nhìn con dao trong tay, nội tâm hoảng hốt, hai tay vội vã buông ra, "Keng!" Một tiếng, con dao rơi xuống mặt đất, Vân Mộng tựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi xuống sàn nhà.
Cuối cùng, nàng cũng không kiềm chế được nữa, hai tay ôm đầu của mình khóc lên, nàng khóc rất to, cũng rất bất lực, nước mắt cứ tùy ý theo gương mặt của nàng rơi xuống.
Tiếng khóc cực kỳ bi ai lại đầy vẻ bất lực cứ văng vẳng trong căn phòng, làm người nghe xong cũng cảm thấy tan nát cõi lòng.
Vân Mộng khóc đúng mười phút, lúc này nàng như nhớ tới cái gì, vội vã đứng lên, lảo đảo chạy tới sô pha, từ trong bóp lấy ra điện thoại của mình gọi điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.