Thiếp Thân Đặc Công

Chương 287: thất thố tại ban công



Đường Lập Nghiệp, khu Cẩm Hoa, thành phố Thiên Hải.
Trên con đường này, các tòa cao ốc thương mại mọc lên san sát nhau, cứ một tòa lại nối tiếp một tòa, cao, to, hoành tráng. Chỗ đây gần như là nơi tập hợp một nửa công ty, xí nghiệp cỡ trung, cỡ lớn của thành phố Thiên Hải, tuyết đối trở thành một căn cứ lập nghiệp của thành phố này.
Chỉ có điều, sự cạnh tranh ở nơi này cũng vô cùng kịch liệt. Mỗi ngày đều có công ty đóng cửa vì không chống đỡ được, và đồng thời cũng có công ty mới gia nhập vào đó. Rồi cứ thế tạo thành một vòng, phá sản, rồi gia nhập...
Bởi vậy, có thể đứng vững tại còn đường Lập Nghiệp này thì bất luận công ty đó là lớn hay nhỏ, nó cũng có thực lực nhất định.
Một chiếc Mercedes-Benz R6 chậm rãi lái vào đường Lập Nghiệp. Cao ốc Quảng Đạt cũng không khó để tìm nên Phương Dật Thiên rất dễ dàng lái xe tìm tới đó.
Phương Dật Thiên lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của cao ốc Quảng Đạt, dừng xe xong hắn liền đi vào thang máy của bãi đỗ xe rồi bấm tầng 15 rồi tùy ý để thang máy đi lên/
Sau khi ra khỏi thang máy, Phương Dật Thiên lập tức thấy được tấm biển của công ty quảng cáo Mộng Thành. Công ty cũng không có bố trí gì trước cửa, với lại cũng chẳng cần bố trí, nên Phương Dật Thiên cứ đi thẳng vào trong.
Vào bên trong, Phương Dật Thiên kinh ngạc khi thấy ở đây gần như là toàn phụ nữ mặc đồng phục công sở, có lớn có nhỏ, nhưng chủ yếu đều là những cô gái còn trẻ, hơn nữa tư sắc mỗi người đều không tệ. Mà ẩn trong đó cũng có vài nhân viên là nam, và đối với họ, hoàn cảnh làm việc như vậy đúng là hạnh phúc không thể nghi ngờ.
Trong công ty, mỗi một người đều bận bịu rất nhiều việc, có lẽ điều này có liên quan tới sự cạnh tranh khốc liệt trên thị trường, và cũng vì thế mà khi đi vào cũng không ai để ý tới hắn cả.
Cả tầng 15 đều là trụ sở làm việc của công ty quảng cáo Mộng Thành, chỗ làm việc của nhân viên đều được ngăn cách bới vách ngăn, và mỗi một bộ phận đều được sắp xếp đâu vào đấy. Từ dó có thể thấy cách quản lý của công ty này rất hoàn thiện, và từ sự nghiêm túc khi làm việc của nhân viên thì thấy được lão tổng của công ty này có vẻ là một người rất nghiêm khắc.
Phương Dật Thiên nghĩ thầm, chắc là dưới sự quản lý của Vân Mộng thì mấy nhân viên này mới tạo thành thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy?
Sau khi vào trong, thấy không có người tới hỏi thăm nên Phương Dật Thiên hắn đành phải đón một cô gái đang đi tới, mỉm cười hỏi: - Chào cô, xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi văn phòng của giám đốc Vân các cô ở đâu?
Cô gái kia nhìn trên nhìn dưới Phương Dật Thiên xong mới nói: - Anh tới tìm Vân tổng sao?
Phương Dật Thiên gật gật đầu, nghĩ thầm, ánh mắt của cô bé này có ý gì vậy, chẳng lẽ bộ dạng mình lại không xứng tới tìm Vân tổng của công ty các cô sao?
- À, anh đi thẳng rồi rẽ phải. Đó chính là văn phòng của Vân tổng. - Cô gái nói xong liền tránh ra như không muốn lãng phí thời gian về vấn đề của Phương Dật Thiên nữa.
Phương Dật Thiên nói chuyện với cô gái này cũng dẫn tới sự chú ý của những người chung quanh, nhưng bọn họ chỉ kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên một cái rồi sâu đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc còn dang dở.
Phương Dật Thiên chiếu theo chỉ dẫn của cô gái kia, đi thẳng, rẽ phải, và quả nhiên đã trông thấy một tấm biển treo trên cửa có đề "văn phòng tổng giám đốc". Phương Dật Thiên đi tới gõ cửa, đợi một lúc nhưng thấy trong không có động tĩnh gì hắn liền mở cửa bước vào.
Khi vào trong hắn thấy Vân Mộng đang ngồi trên chiếc ghế xoay gọi điện thoại, sau khi thấy hắn vào phòng, Vân Mộng mỉm cười rồi đưa mắt ý bảo hắn ngồi xuống cái sô pha bên cạnh.
Phương Dật Thiên ngồi xuống sô pha, cầm chiếc gạt tàn trên bàn tới, châm thuốc lẳng lặng hút.
Hắn phát hiện bên phải văn phòng Vân Mộng có lắp một cái cửa sổ bằng thủy tinh, từ đó có thể thấy được hết tất cả mọi việc đang diễn ra trong công ty. Nói cách khác, Vân Mộng có thể thông qua cái cửa sổ bằng thủy tinh này quan sát, giám thị tình hình làm việc của nhân viên.
Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân lớn khiến cho những nam nữ nhân viên kia làm việc một cách rất chăm chỉ. Dù sao, họ chắc chắn không muốn bị Vân tổng trong thấy cảnh lười nhác của mình ở công ty.
Phương Dật Thiên hút thuốc, mắt nhìn về phía Vân Mộng. Vân Mộng hôm nay mặc một bộ váy công sở màu trắng, người mặc một chiếc áo sơmi, cách ăn mặc tiêu chuẩn của một nhân viên văn phòng. Đồng thời, dáng người thành thục mà khêu gợi ấy, dưới bộ quần áo kia, có thể nói bổ mắt hơn cả ăn vây cá.
Ánh mắt Phương Dật Thiên xuống thấp liền thấy ngay cặp đùi của Vân Mộng dưới chiếc bàn làm việc, xuống chút nữa là cặp tiểu thối thon tròn dài để trần, bàn chân đi một đôi giày cao gót màu đen rất độc đáo càng làm tôn lên dáng thon dài thẳng tắp của cặp đùi của nàng. Mà nhớ lại hai chân mềm dẻo có lực tại một mặt nào đó khiến tim Phương Dật Thiên cứ gia tốc liên hồi.
Vân Mộng hình như đang nói chuyện với một khách hàng lớn nào đó, cuối cùng, sau khi hẹn thời gian gặp xong, cô nàng cúp điện thoại rồi lại gọi đi tiếp, dặn dò vài câu, cô mới cười trong trẻo đứng lên.
Theo động tác đứng lên của nàng, cái áo đang mặc trên người gần như không thể chịu đựng được cơn sóng lớn đang vùng vẫy trước ngực cô.
Quả thực, không sợ thục nữ mặc đê hung, chỉ sợ thục nữ mặc sấn sam!
Vòng eo tinh tế đến kinh người, thuận thế đi xuống, đó là những đường cong mê người và hai thứ tròn tròn đẫy đà làm lòng người chấn động dưới sự bảo vệ của bộ váy màu trắng. Một thiếu phụ mị lực mười phần!
- Nhìn qua hôm nay cô có vẻ rất vui? - Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
Vân Mộng thản nhiên cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Phương Dật Thiên, nói: - Biết tôi vì sao lại vui vẻ không?
- Chắc không phải do tôi chứ? Tôi đêu có mị lực lớn như vậy? - Phương Dật Thiên sờ mũi, cười nói.
- Hừ, thấy anh thì có cái gì để mà vui chứ, không tức giận đã là tốt lắm rồi. - Vân Mộng nói.
Phương Dật Thiên đang muốn nói cái gì thì đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếp đó một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi bước vào. Nhìn qua thì đó chính là thư ký của Vân Mộng, cô bưng một bình trà nóng đặt lên bàn rồi rót cho Phương Dật Thiên một chén, sau đó lại rót nước ấm vào tách cà phê trên bàn làm việc của Vân Mộng.
- Tiểu Trương, không còn việc gì nữa, cô ra ngoài đi. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng tới quấy rầy tôi. - Vân Mộng lạnh nhạt nói.
Cô gái kia ứng tiếng rồi đi ra ngoài.
- Nói đi, anh có biết vì sao tôi lại vui vẻ không? - Vân Mộng lại hỏi.
- Có phải trúng xổ số năm trăm vạn không? Mà cũng chẳng phải, chính cô cũng đâu có thiếu tiền. Vậy chắc đi đường đụng phải anh chàng đẹp trai nào hả? Cũng không phải, cô không giống một người mê dai. Như vậy chắc là... - Phương Dật Thiên nói lung tung một chập, bên cạnh Vân Mộng hình như đã không nghe nổi nữa nên đành phải cắt ngang lời hắn, nói: - Được rồi, không cần đoán nữa. Nếu đoán tiếp, có khi anh còn nói ra những chuyện còn ghê gớm hơn mất.
- Cô đừng khen tôi thế chứ. Nói đi, chuyện gì vui vẻ như vậy, nói để tôi vui với. - Phương Dật Thiên cười nói.
Vân Mộng nhẹ nhàng cười, cặp mông đầy đặn xê dịch một cái càng tới gần Phương Dật Thiên hơn, nói: - Qua hai ngày đàm phán, tôi cuối cùng đã thỏa thuận xong với Hoàng Minh.
- Hoàng Minh? Chồng cô hả? Thỏa thuận cái gì đó? - Phương Dật Thiên hỏi.
- Thỏa thuận về vấn đề ly hôn và cả phân chia tài sản có liên quan. - Vân Mộng cười nói.
Phương Dật Thiên giật mình, nói: - Nói vậy thì từ trước tới giờ cô và hắn chưa thể hoàn thành hết thủ tục ly hôn đều là do vướng mắc về vấn đề tài sản sao?
Vân Mộng gật gật đầu, nói: - Đúng vậy. Hoàng Minh là chủ tịch tập đoàn Hằng Sinh, dưới trướng anh ta có rất nhiều sản nghiệp. Kỳ thật yêu cầu của tôi rất đơn giản. chỉ cần anh ta chuyển tất cả tài sản của công ty quảng cáo Mộng Thành về tôi là được. Song mới đầu hắn không đáp ứng, bởi vậy việc này cũng vì thế mà lôi thôi cho tới nay.
- Hoàng Minh không chịu bỏ công ty quảng cáo Mộng Thành, chắc là vì hắn thấy được giá trị tiềm lực của công ty sau này đúng không? - Phương Dật Thiên nói.
- Điều này cũng xem như là đúng đi. Công ty quảng cáo Mộng Thành ở thành phố Thiên Hải mặc dù không phải là lão Đại trong ngành này, nhưng nhìn phát triển rất mạnh trong ba năm qua, trong thời gian tới, vị trí long đầu trong ngành này cũng chỉ là trong tầm tay mà thôi. Hơn nữa, yêu cầu của tôi vẫn còn rất nhẹ đó, trước mắt giá trị của công ty quảng cáo Mộng Thành cũng chỉ trên dưới bốn trăm tiệu, mà giá trị của cả tập đoàn Hằng Sinh lại là vài tỷ. Tài sản tôi nhận so với hắn thật chẳng bõ dính răng.- Vân Mộng lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên cười cười, nói: - Người làm lão tổng thì đều là những kẻ vắt cổ chày ra nước. Trơ mắt nhìn cô mang đống tài sản của cả công ty quảng cáo Mộng Thành đi, hắn đương nhiên là đau rồi.
- Xem ra anh rất hiểu hắn đó. Chắc cùng một giuộc với nhau ha? - Vân Mộng cười cười, một đôi mắt quyến rũ du ngoạn trên người Phương Dật Thiên vài lần, cười nói: - Mà mấy ngày nay, thái độ của Hoàng Minh có chút khác thường. Anh ta chủ động tới tìm tôi đàm phán về chuyện ly hôn, hơn nữa còn hào phóng đồng ý nhượng toàn bộ tài sản của công ty quảng cáo Mộng Thành về tôi nữa. Quả không ngờ tới.
Trong lòng chợt động, Phương Dật Thiên thầm nghĩ: " Chẳng biết chuyện này có quan hệ với việc lần trước mình tới tới Hoàng Minh không nhỉ?"
Song, nói về chuyện lần trước sau khi hắn đi tìm Hoàng Minh, nói với hắn ta mấy chuyện ngày xưa kia, hẳn là hắn ta rất sợ hãi ha?
- Điều này chỉ có thể hiểu rằng Hoàng Minh hắn ta đã ngộ đạo. Mặt khác, cũng phải chúc mừng cô, từ nay về sau cô chính là lão tổng của công ty này. - Phương Dật Thiên cười nói.
Một đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Phương Dật Thiên, sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc, Vân Mộng hỏi: - Giờ tôi hỏi anh, Hoàng Minh đột nhiên thay đổi thái độ có phải là có quan hệ tới anh không? Anh có phải đã từng tới tìm hắn đúng không?
Phương Dật Thiên rùng mình, cười nói: - Sao lại nói như vậy?
- Chắc chắn anh đã tới tìm hắn ta. Khi đàm phán với tôi, hắn ta còn hỏi thăm về lai lịch anh nữa. - Vân Mộng nói.
Phương Dật Thiên thở dài, xem ra việc này không thể che giấu rồi, nói: - Tôi quả có tới tìm hắn ta, song vẻn vẹn chỉ là đi uống trà với hắn mà thôi. Đúng rồi, lúc đó tôi còn kể cho hắn một câu chuyện thú vị, và cũng chỉ vậy thôi. Khi nói chuyện với nhau, tôi và hắn cũng không hề nhắc tới cái chuyện phân chia tài sản của cô với hắn.
- Xem ra tôi đã đoán đúng. Anh tìm hắn nên thái độ của hắn mới thay đổi nhanh như vậy. Bất kể anh dùng cách gì nhưng tôi thực sự rất cảm kích anh. - Vân Mộng cười rất chân thành, nói.
- Cảm kích? Không cần cảm kích tôi. chẳng qua cũng chỉ vô tình trồng liễu có bóng râm mà thôi. - Phương Dật Thiên duỗi người, dáng vẻ lười nhác nói.
Vân Mộng cười tươi nhìn Phương Dật Thiên rồi sau đó cô nàng nhẹ nhàng làm một động tác liếm môi tới mê người, tiếp theo, cô đứng lên đi tới hạ tấm mành che cái cửa sổ bằng thủy tinh lại, tới cửa khóa trái lại, trong mắt hiện rõ xuân tình phơi phới đi về phía Phương Dật Thiên.
Không thể không nói, lúc này Vân Mộng cực kỳ mê người. Những đường cong thành thục, hương nữ nhân nồng đậm, ánh mắt quyến rũ, sóng lớn dập dềnh, tất cả đã nói nên mị lực của một người thiếu phụ trưởng thành.
Tới trước mặt Phương Dật Thiên, Vân Mộng không phải ngồi lên sô pha mà cô hơi vén váy lên rồi sau đó ngồi thẳng lên hai chân Phương Dật Thiên.
Trong lòng Phương Dật Thiên kinh ngạc, nhíu mày hỏi: - Vân Mộng, cô làm cái gì vậy?
- Để tỏ lòng cảm kích của tôi mà! - Vân Mộng cười cười, cười hết sức quyến rũ, cười tới chết người không đền mạng.
- Cảm kích tôi nên ngồi lên đùi tôi sao? - Phương Dật Thiên dở khóc dở cười.
- Hừ, biết ngay là anh không dễ thỏa mãn như vậy mà. Tiếp theo là vây! - Nói xong, Vân Mộng nhẹ nhàng cởi cúc chiếc áo sơmi đang mặc trên người ra, tức khắc, cơn sóng dữ kia không còn bị kìm giữ nữa nữa liền phá đê mà ra, thiếu chút nữa đã dán thẳng vào mặt Phương Dật Thiên. Và cũng trong một khắc đó, máu mũi Phương Dật Thiên tí nữa thì tuôn chảy.
Hai tay Vân Mộng tiếp theo vuốt ve du ngoạn trên người Phương Dật Thiên. Tức khắc huyết khí Phương Dật Thiên dâng lên, hắn thở sâu một cái, nói: - Vân Mộng, cô làm cái gì vậy? Mê hoặc tôi sao?
- Không phải mê hoặc mà là trộm tình. Ở đây, tại nơi này, tôi muốn anh! - Khuôn mặt diễm lệ của Vân Mộng ửng đỏ, hơi thở hơi chút gấp gáp, nói.
Phương Dật Thiên rùng mình, nghĩ thầm, mật Vân Mộng lớn quá trời à, làm trong này ư? :16:
- Cô, cô bảo làm trong văn phòng này sao? - Phương Dật Thiên cuối cùng cũng đã lãnh hội được sự điên cuồng bên dưới vẻ ngoài đoan trang của Vân Mộng nàng.
- Không sao, gian phòng này của tôi cách âm tốt lắm!
Vân Mộng nói nhẹ rồi cúi xuống chủ động tìm kiếm đôi môi Phương Dật Thiên.
Thiếp thân đặc công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.