Quan Lâm nghe Phương Dật Thiên nói là Triệu cục trưởng gọi điện tới cho hắn thì cũng kinh ngạc, không nhịn được mà dừng bước. -Ồ, Triệu cục trưởng sao? Phiền tới Triệu cục trưởng gọi điện thoại cho ta, không biết có chuyện gì? Phương Dật Thiên thản nhiên đáp nhưng thầm nghĩ, không biết lão gọi tới có phải là sự tình phát sinh tòa cao ốc Trung Hoàn tối hôm qua chăng? -Là Phương lão đệ đó sao? Ha ha, ta quả thật vô sự thì không lên điện Tam Bảo. Chẳng biết hiện tại Phương lão đệ có rảnh hay không? Triệu cục trưởng cười nói ha hả trong điện thoại. -Rảnh thì có rảnh... nhưng Triệu cục trưởng tìm ta có việc gì? Phương Dật Thiên khẽ liếc nhìn Quan Lâm, hỏi. -Ha ha, lần này thực ra không phải là ta tìm cậu. Như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, Phương lão đệ chịu khó tới Phúc Nguyên Trà Lâu, quá bộ lên phòng 308, thế nào? Triệu cục trưởng hỏi. Còn có người tìm hắn? Là người nào? Phương Dật Thiên nhíu mày nghĩ ngợi, một khi kẻ đó đã có thể khiến Triệu cục trưởng đích thân gọi cho hắn mời gặp mặt thì khẳng định không đơn giản. Vừa mới có chuyện tại cao ốc Trung Hoàn, hắn cũng muốn tìm Triệu cục trưởng nói chuyện, liền lên tiếng đáp ứng: -Được rồi, ta qua ngay! -Tốt, như vậy ta ở đây chờ Phương lão đệ đại giá quang lâm. Triệu cục trưởng nói xong liền cúp điện thoại. Phương Dật Thiên cũng cúp điện thoại, nhìn về phía Quan Lâm cười nói: -Hãn nữu, Triệu cục trưởng của cô có việc tìm ta, ta muốn ôn tồn tâm sự với cô một hồi cũng không được. Haizz, tiếc nuối a tiếc nuối a, thằng em này đành phải chào chị rồi! Quan Lâm vừa nghe thì chợt lửa giận không hiểu sinh ra trong lòng, nàng nổi giận quát: -Phương Dật Thiên, lại đây để ta xem có phải ngươi ngứa ngáy da đầu, đang muốn tìm chết? -Đừng đừng đừng, hãn nữu, chỉ đùa một chút thôi mà, đừng động thủ động cước nữa, nếu không may làm tổn thương thân thể ta thì ta biết trình bày sao với Triệu cục trưởng đây! Phương Dật Thiên liếc mắt Quan Lâm, cười nói: -Giờ ta phải đi, nếu cô muốn ra ngoài thì ta sẽ chở cô free một đoạn! -Cút đi, cút ngay khỏi mắt ta, thấy ngươi là ta lại bực mình." Quan Lâm nổi giận mắng. -Xin bớt giận, đừng chọc tức bản thân, lão nhân nhà ta còn trông cậy vào cô sinh một đứa cháu mập mạp. Ài, lão có nói phụ nữ mà có số đo vòng ba lớn thì bảo đảm sẽ sinh con trai, ta rất coi trọng cô đó! Phương Dật Thiên nói xong liền biến ngay ra ngoài cửa. -Phương Dật Thiên, ngươi tên hỗn đản này, ngươi mau quay lại cho ta... Sau lưng truyền đến tiếng quát nổi giận của Quan Lâm. Phúc Nguyên Trà Lâu. Đây chính là trà lâu nổi danh xa hoa nhất ở thành phố Thiên Hải, có phong cách thiết kế rất cổ điển cùng hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã. Phương Dật Thiên dừng xe rồi đi vào, từ trong trà lâu đi ra một nữ phục vụ xinh đẹp mặc màu đen sườn xám nghênh đón. Hắn mỉm cười nói đến tìm người, liền lập tức được dẫn lên lầu ba. Vừa gõ cửa phòng trà 308, người ra mở chính là Triệu cục trưởng. -Phương lão đệ mau vào đây, mau vào đi. Triệu cục trưởng nở nụ cười, nói. Phương Dật Thiên khách khí vài tiếng rồi đi vào, liền phát hiện có một người đàn ông trung niên tầm khoảng năm mươi tuổi đang ngồi. Người đàn ông này có khuôn mặt chữ điền lộ vẻ nho nhã mà thận trọng, đôi mày kiếm vừa đậm vừa hơi nhếch, giơ tay nhấc chân liền có khí thế uy nghiêm. Thấy Phương Dật Thiên vào thì người này giương mắt nhìn hắn một cái rồi cười nhạt, ý bảo hắn ngồi xuống. Triệu cục trưởng ở một bên vội vàng nói: -Phương lão đệ, giới thiệu với cậu, vị này chính là bí thư thành ủy thành phố Thiên Hải chúng ta, Thẩm bí thư Thẩm Chính Quốc. Bí thư thành ủy? Phương Dật Thiên thầm kinh hãi. Đây chính là đại nhân vật a, thật không ngờ người này lại nhờ Triệu cục trưởng mời hắn tới. Chẳng qua hắn cùng người này không có quan hệ, chẳng lẽ mời đến vì uống trà suông? -Thẩm bí thư khỏe chứ, nhất thời không nhận ra là Thẩm bí thư, thật sự là thất kính. Phương Dật Thiên cười nói. -Phương Dật Thiên đây sao? ta cũng sớm nghe đại danh của cậu. Ngồi xuống, ngồi xuống đi, đã đến thì không cần khách khí! Thẩm Chính Quốc cười, mời Phương Dật Thiên ngồi xuống rồi tự tay rót cho hắn một chén trà. Bí thư thành ủy đích thân châm trà, Phương Dật Thiên thật đoán không ra mục đích của cuộc hẹn này. Có điều đối phương không nói thì hắn cũng tiếp tục hồ đồ, nhấp một ngụm trà rồi tỏ vẻ tán thưởng: -Trà ngon, thật sự thơm ngát. Thẩm Chính Quốc nhìn về phía Phương Dật Thiên thì khẽ mỉm cười, trong cặp mắt thâm trầm lão luyện hiện tia tán thưởng. Biểu hiện của Phương Dật Thiên cũng khiến lão có điểm bất ngờ. -Thưởng trà cũng phải có nơi chốn, quả thật không chỗ nào thích hợp hơn ở đây, khó trách hôm nay Thẩm bí thư cùng Triệu cục trưởng có nhã hứng như vậy. Phương Dật Thiên vẫn cười nói. Triệu Thiên nhìn bộ dạng thong dong của hắn thì thầm lấy làm kỳ, nghĩ thầm Phương lão đệ này ở trước mặt Thẩm bí thư còn bình tĩnh hơn cả y. -Phương Dật Thiên, cậu thật không muốn biết vì sao ta nhờ Triệu cục trưởng mời cậu tới uống trà? Thẩm Chính Quốc cười hỏi. -Nếu thực sự có thể, ta quả thật không muốn biết. Người biết ít một chút thì có thể an nhàn tiêu sái mà sống, biết nhiều thì càng bận rộn, có khác gì mang thêm gánh nặng trên thân. Phương Dật Thiên thản nhiên nói. Thẩm Chính Quốc giật mình, rồi sau đó cười ha hả: -Lời rất hay, rất có ý nghĩa, cậu nói đúng lắm. Còn chuyện gì thì hiện tại chưa cần nói vội. Thực ra chúng ta còn đợi một người nữa tới. À, cậu có biết người này đấy. Phương Dật Thiên thoáng ngẩn người nhưng cũng không vội hỏi, tiếp tục nhàn nhã uống trà. Một lúc sau bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa. Trong mắt Thẩm Chính Quốc chợt lóe tinh quang, nhàn nhạt cười nói: -Mời vào Triệu Thiên đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Người đàn ông mới vào có độ tuổi cùng cỡ Thẩm Chính Quốc nhưng sở hữu một thân hình khôi ngô. Trên mặt có một vết sẹo mờ gây cho người ta cảm giác nghiêm khắc uy nghiêm. Vừa thấy đã biết là người hành sự quyết đoán mạnh mẽ. Phương Dật Thiên cũng giật mình, thấy người đàn ông đang chậm rãi đi vào nhìn hắn tủm tỉm cười thì nhịn không được thốt lên: -Cục trưởng Trần! Hắn có biết người đàn ông này, thời điểm hắn còn ở tại Long Tổ thường xuyên tiếp xúc với lão. Chính là cục trưởng cục tình báo phân tích, giám đốc tỉnh công an đương nhiệm: Trần Đào! -Ha ha, Tiểu Phương, tốt, tiểu tử ngươi một năm qua sống thật tiêu sái, còn tưởng rằng đã quên ta! Trần Đào ha hả cười, đi qua ngồi xuống cạnh Thẩm Chính Quốc. Phương Dật Thiên cười khổ tiếng, không cần nghĩ cũng biết chuyện hôm nay không phải là nhỏ. Có thể kinh động tới bí thư thành ủy thành phố Thiên Hải cùng với giám đốc công an tỉnh, hai nhân vật chóp bu như vậy thì sự tình còn có thể nhỏ sao?