Thiếp Thân Đặc Công

Chương 406: mị lực của Lâm Quả Nhi



Phương Dật Thiên phóng ra sân bay.
Phía trước ngực hắn có đeo một cái biển bằng giấy, phía trên viết ba chữ "Lâm Quả Nhi" rất to, chuẩn bị đến lúc ra sân bay thì giơ lên cao, như vậy chỉ cần Lâm Quả Nhi không ngốc thì sẽ biết rằng hắn đến đón nàng.
Biện pháp này của lão tuy rằng thô thiển nhưng đơn giản và thực dụng, Phương Dật Thiên suy nghĩ, em họ của Lâm Thiển Tuyết rốt cuộc là người như thế nào, Lâm Thiển Tuyết tuyệt mỹ như thế, chắc hẳn em họ của nàng cũng sẽ không kém.
Chỉ nghe cái tên Lâm Quả Nhi này cũng có thể đoán ra đây là một tiểu loli rất đáng yêu. Vừa mới tốt nghiệp trung học, phỏng chừng cũng là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, không tự chủ được nhớ tới năm tháng tuổi trẻ của hắn, cũng không biết cô bé năm xưa cùng hắn lớn lên hiện tại như thế nào, hắn biết vô luận là hắn có dùng trăm phương ngàn kế, trốn tránh cũng tốt, cô bé luôn chiếm cứ một góc trong tâm hồn hắn, trong lòng hắn luôn có một vị trí là của cô bé này.
Dù sao cô bé này gợi cho hắn rất nhiều hồi ức, một đường đi tới, muốn quên đi nhưng lại không quên được, huống hồ hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới muốn quên đi.
Phương Dật Thiên đi ô tô tới sân bay của thành phố Thiên Hải, dừng xe lại một chút liền hướng tới chỗ chờ người thân, đứng ở chỗ lối ra giơ biển hiệu trong tay lên, dựa theo thời gian, lúc này chắc Lâm Quả Nhi cũng xuống máy bay rồi.
Sau một lúc cả một đám hành khách từ trên máy bay vội vã ra ngoài, nhưng nhìn mãi cũng không thấy thân ảnh của Lâm Quả Nhi hay cô bé thanh xuân xinh đẹp nào đi đến. Trước mặt cũng có mấy cô bé ước chừng mười bảy mười tám tuổi đang bước ra, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong Lâm Quả Nhi có thể ở trong đám cô bé kia. Nhưng những cô bé này lại không thèm nhìn hắn mà trức tiếp bước ra ngoài.
Hắn nhíu nhíu mày nghĩ thầm, Lâm Quả Nhi này như thế nào còn chưa ra? Nhìn thời gian hiện tại từ lúc nàng xuống máy bay đến nay đã hơn nửa giờ rồi, có phải bảng hiệu của mình việ không rõ ràng không?
Đúng rồi mình không phải có số điện thoại của nàng sao? Gọi điện cho nàng một cái thử xem.
-Chú à…!
Hắn đang lấy điện thoại ra cầm trên tay, bên tai truyền đến một tiếng gọi nũng nịu, hắn giật mình, là kêu mình sao?
Hắn vừa quay lại lập tức giật nảy mình! Trước mặt hắn chính là một cô gái xinh đẹp dáng người rất thon thả, duyên dáng yêu kiều, làn da trắng như tuyết, chẳng qua hơi gầy, hơn nữa trên khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp lại lộ ra một cỗ khí chất thanh xuân, đôi môi khẽ mở, đôi mắt uốn cong như hai nửa vầng trăng. Lúc này nàng đang cười hì hì nhìn hắn đang ngây người.
Phương Dật Thiên tức muốn phun máu, hắn trái phải nhìn nhìn, sau đó chắc chắn tiếng chú kia là gọi hắn, nhưng vấn đề là hắn mới hai mươi mấy tuổi, hào hoa phong nhã, một tiếng chú này có phải là rất oan uổng không?
Nếu không phải đang ở nơi công cộng Phương Dật Thiên thật muốn đánh cho tiểu nữ sinh này một trận, không thấy được ca ca ta ngọc thụ lâm phong hào hoa phong nhã sao? Tự nhiên gọi ta là đại thúc? Cho dù là nhóc Thi Thi nhỏ như vậy cũng gọi ta một tiếng ca ca, thật sự là tức chết mà!
-Bà cô già, vừa gọi ta sao.
Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, nho nhã trả lời công kích cô bé, tốt nhất là gậy ông đập lưng ông, ngươi không phải gọi ta là đại thúc sao, ta gọi ngươi là bà già, hai ta là một đôi. Cô bé tức khắc kinh ngạc, giương cái miệng nhỏ nhắn trừng hai mắt kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng cực kỳ ủy khuất, làm cái gì mà, mình còn vị thành niên, bị ông lão này gọi là bà già!
-Chú… chú nói bậy! Chú xem ta có điểm nào giống bà già?
Cô bé trong mắt chợt có gợn nước lưu chuyển, nũng nịu cãi lại, hình dáng ủy khuất giống như tùy lúc có thể khóc thành tiếng.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không thèm để ý tới nàng, khẽ động cái biển hiệu trong tay, trong lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ Lâm Quả Nhi này muốn cùng đại gia ta chơi đùa sao, để đại gia ta đứng đây chờ như một tên ngốc à!
Phương Dật Thiên lấy điện thoại ra, tìm kiếm số của Lâm Quả Nhi, lúc này cô bé bên kia cũng không thèm rời đi, nàng chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khẽ cắn môi, trong mắt lộ ra một vẻ giảo hoạt, mở miệng hỏi hắn:
-Có phải chú đang đợi người?
-Ừh!
Phương Dật Thiên thuận miệng trả lời một tiếng, âm thầm tò mò, cô bé này một tiếng gọi hắn là chú hai tiếng gọi hắn là chú, hay là đầu óc có bệnh. Vốn không quen biết quấn lấy hắn làm gì? Lòng người khó lường, thói đời bạc bẽo chẳng lẽ nàng không sợ mình đem nàng lừa gạt?
-Chú có phải đang đợi một đại mỹ nữ tên Lâm Quả Nhi?
Cô bé cười hì hì nhìn hắn.
Phương Dật Thiên giật mình, giương mắt nhìn vào cô bé dò xét một lượt từ trên xuống dưới. Một cái áo lộ vai bó sát người hở cả hai cánh tay, phía dưới vẻn vẹn mặc một cái quần soóc ngắn, một đôi giày vải, phía sau lưng đeo một cái ba lô nhỏ, tóc hơi vén lên. C bé này mang cảm giác thanh thuần, ngây thơ cho người khác, nhìn kỹ đúng là có rất nhiều điểm giống Lâm Thiên Tuyết.
-Bà già, ngươi chính là Lâm Quả Nhi?
Phương Dật Thiên dò hỏi.
-Chú trông ta già lắm sao? Người ta năm nay mới có mười bảy tuổi đầu!
Cô bé giận hừ một tiếng rồi sau đó đột nhiên vỗ tay một cái như bừng tỉnh đại ngộ, hì hì cười nói:
-Ta biết rồi, chú thật xấu, chú gọi ta là bà già, ý tứ là ta cùng với chú là một đôi? Sắc lang, quái thúc thúc, ta sẽ kể chuyện này cho chị ta nghe, chú muốn dụ dỗ ta.
Phương Dật Thiên suýt nữa tức hộc máu, bà cô già này cũng không cần hỏi đã ngậm máu phun người? Mình đỗi với nàng háo sắc? Mình chẳng phải là nhìn không chớp mắt, tay chân cũng thành thật, hắn thật sự không nhìn ra mình háo sắc ở điểm nào.
Chẳng qua hắn cũng xác định được nữ tử thanh xuân xinh đẹp tươi ngon mọng nước mà lại hết sức giảo hoạt này chính là em họ của Lâm Thiên Tuyết: Lâm Quả Nhi.
Mới đầu nghe tên Lâm Quả Nhi còn tưởng rằng nàng là một cô con gái rượu ôn nhu đáng yêu, không ngờ răng vừa mới gặp mặt một cái tất cả những ý nghĩ tốt đẹp biến đâu mất hết không còn sót lại chút gì, hắn nhìn cô bé trước mặt, Lâm Quả nhi tuyệt đối là một tiểu mỹ nữ tinh quái, hơi vô ý một chút là chính mình cũng có thể ăn quả đắng với cô bé này không biết chừng.
- À, bà…Quả Nhi, anh đến đây để đón em, nhanh trở về thôi.
Phương Dật Thiên thiếu chút nữa thốt ra tiếng kêu bà già, may mà kịp dừng lại đúng lúc, bằng không lại bị cô bé này nghĩ hắn cái gì muốn cùng nàng một đôi, sau đó chạy đi tìm Lâm Thiên Tuyết thêm mắm thêm muối vào, như vậy thật đúng là hết đường chối cãi.
Cái gọi là lời trẻ đáng sợ, hắn thật đúng là sợ hãi cô bé LoLi Lâm Quả Nhi này. Rrước mặt Lâm Thiên Tuyết hoặc Tiêu Di nói bừai một phen cũng có thể khiến hắn là đeo danh hiệu quái thúc thúc suốt đời.
-Hi hi, chú này, tại sao chị lại không đến đón ta mà phải nhờ chú? Nghe nói chú là một vệ sỹ của chị họ nhưng nhìn như thế nào cũng không giống một vệ sĩ! Cệ sĩ không phải đều là mặc tây trang màu đen, mặt mang kính râm, khuôn mặt lầm kì sao?
Quả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi.
-Anh thấy em xem nhiều phim quá rồi đấy, có mang hành lý theo không?
Phương Dật Thiên chẳng buồn giải thích.
-Không! Chỉ có cái ba lô nhỏ này thôi, chú muốn mang giúp ta hả, ta thấy thúc thật là người tốt.
Lâm Quả Nhi cười hì hì rồi đem ba lô sau lưng cởi xuống, cúi người nhét vào tay Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cười cười, cô gái nhỏ này thật đúng là không ý tứ. Hắn mang theo cái ba lô nhỏ của nàng, từ trên nhìn xuống thấy đôi vai thon gầy trắng như tuyết, chỉ tiếc cô nàng này trước ngực cùng sân bay không khác là bao, nhưng ít ra cũng có hai quả đào nhỏ trắng mịn như tuyết.
-Đi thôi, bên này.
Phương Dật Thiên bất động thanh sắc đưa mắt nhìn đi chỗ khác, trong lòng cũng âm thầm trách tội mình, như thế nào lại có thể nhìn chằm chằm vào ngực một tiểu cô nương vị thành niên như thế? Rất xấu rồi!
Lâm Quả Nhi hì hì cười duỗi tay nắm lấy cánh tay Phương Dật Thiên kéo đi, vô cùng thân thiết cùng hắn bước ra. Phương Dật Thiên trong lòng lại sửng sốt một lần nữa, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật là….
Mà lúc này sân bay đột nhiên trở nên sôi nổi, vô số bảo vệ túa ra xung quanh lối đi, phóng viên không ngừng lia máy chụp ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.