Lúc Phương Dật Thiên trở về, Cố Khuynh Thành đã khẽ cười, hay tay khẽ vỗ: - Hoanh nghênh đại anh hùng trở về! -Đại anh hùng? Phương Dật Thiên giật mình cười khổ: -Không ngờ cô cũng biết đá xoáy người khác. -Ta xoáy anh lúc nào, chẳng phải vừa rồi anh vừa diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cố Khuynh Thành cười cười, lấy mắt kiếng trên mặt xuống, đôi mắt say nhìn vào Phương Dật Thiên. - Cô thì đúng là mỹ nữ rồi, nhưng ta thì không phải là anh hùng, tuy ta rất muốn. Phương Dật Thiên cười cười, tiện tay uống một ngụm bia. Những lời này của hắn nếu để Trần Đào nghe được phỏng chừng sẽ khiến Trần Đào té xỉu, hắn công lao với quốc gia không nhả, từng nhiều lần liều mình vì nước, hắn không phải là anh hùng thì cũng không ai dám xưng là anh hùng. -Đúng nhỉ, anh đâu phải là anh hùng, là một tiểu bạch kiểm thì đúng hơn… ha ha. Cố Khuynh Thành cười thoải mái, không biết tại sao khi ở cùng Phương Dật Thiên cô luôn cảm thấy vui vẻ. Phương Dật Thiên gãi đầu cười khổ, những lời vừa rồi hắn nói với bọn kia đã bị nghe thấy, chỉ còn cách cười gượng: -Ài, được một đại minh tinh như cô bao cũng là chuyện tốt mà, hơn nữa ta cũng có ưu điểm. -Ơ, ưu điểm? Cố Khuynh Thành hứng thú hỏi. -Ta còn có thể làm ấm giường cho cô. Phương Dật Thiên vừa nói xong liền bật cười ha hả. -Anh… Cố Khuynh Thành đỏ mặt, đôi tai ửng lên bộc lộ nét quyến rũ mê người. Cô cũng hiểu được ý tứ của Phương Dật Thiên, nhưng cũng đã dần quen với kiểu trêu đùa này của hắn nên cũng không tức giận: -Cái này mà là ưu điểm sao, cho dù giường ta.. à, ta không có ý đó đâu. Trong lúc nhất thời nói lộ hết ra nàng cảm thấy thẹn thùng, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Trong lòng lo lắng, mình không biết tại sao lại không biết liêm sỉ nói ra như vậy, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào? có phải là sẽ nghĩ mình là loại nữ nhân không biết xấu hổ? Cô xấu hổ nhìn Phương Dật Thiên, thấy hắn nhìn mình cười đầy thâm ý. -Làm ấm giường cũng tốt… thôi tiếp tục uống rượu, đừng vì mấy tên kia mà mất nhã hứng. Phương Dật Thiên nâng ly lên. Cố Khuynh Thành cũng cười một cái, đưa ly lên cạn. -Bạn gái của anh chắc hẳn luôn hạnh phúc vì luôn được anh bảo vệ đúng không? Đột nhiên Cố Khuynh Thành cất tiếng hỏi. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó im lặng không nói. -Kỳ thật nữ nhân chỉ cần tìm được một nam nhân có thể che chở cho mình, anh tuy chưa chắc là người tốt nhưng chắc chắn là một người bạn trai tốt. Cố Khuynh Thành nói thêm. -Theo như cô nói thì ta là không phải là người xấu, cũng không phải là người tốt. Nhưng nam nhân xung quanh muốn bảo vệ cô cũng nhiều vô kể, thực ra ai lại không có dã tâm muốn tiếp cận với người đẹp, đó là tốt hay xấu? Phương Dật Thiên khẽ cười. -Cái này… Cố Khuynh Thành giật mình, sau đó cười nói: -Đúng là thế, nhưng anh lại khác bọn họ, anh dũng cảm thừa nhận bản thân chứ không ngụy quân tử như họ. Phương Dật Thiên khẽ cười, châm một điếu thuốc, lại phát hiện chiếc bật lửa của mình đã hỏng. Cố Khuynh Thành thấy vậy liên đưa chiếc bật lửa của mình: -Dùng của ta đi, nhưng phải cho ta hút thử một lần xem như là thù lao. -Để cô hút một hơi? Phương Dật Thiên ngạc nhiên. -Không muốn thì thôi. Cố Khuynh Thành cũng cười nói. -Nếu cô không chê thì ta cũng chẳng sợ. Phương Dật Thiên nói xong liền rít một hơi, sau đó chuyền qua đưa cho Cố Khuynh Thành. Cố Khuynh Thành nhận lấy, cũng không hề ngại ngùng hít một hơi, sau đó khẽ ho nhẹ, loại thuốc này quả là nặng… -Nồng quá phải không, loại này không thích hợp cho phụ nữ đâu. Phương Dật Thiên cười cười, lại mồi thêm một điếu. -Không vấn đề, một lát sẽ quen. Cố Khuynh Thành nói xong, khóe mắt lại chuyển: -Chúng ta tiếp tục đổ xúc xắc, vừa rồi anh bắt ta uống không ít rượu, thù này phải báo! -Muốn tiếp tục? Được thôi, ta sẽ bồi tiếp mỹ nữ đến cùng! Phương Dật Thiên cười ha hả, sau đó tiếp tục đổ xúc xắc. Sau đó Phương Dật Thiên quả là có chút may mắn, Cố Khuynh Thành uống ba li thì hắn chỉ uống hai. Cố Khuynh Thành lúc này đã choáng váng, nói năng không rõ rang, nhìn hình dáng đã say khướt, Phương Dật Thiên lúc này mới gọi phục vụ tính tiền. -Khuynh Thành, cô sang đây ở tại khách sạn nào thế? Phương Dật Thiên hỏi. -Ta.. ta còn chưa say, ta còn có thể uống tiếp… uống tiếp đi. Lúc này thần trí Cố Khuynh Thành đã mơ hồ, hay cánh tay không ngừng vẫy vào không khí, thân thể sắp gục xuống bàn.Phương Dật Thiên giật mình, đi qua giữ lấy thân người cô, sau đó gấp giọng: -Khuynh Thành, mau tỉnh, cô ở khách sạn nào để ta đưa về! Nhưng cho dù hắn có lay động thế nào, thân thể Cố Khuynh Thành lúc này đã mềm nhũn không phản ứng. - Trời ạ! Bà lão ơi, đêm nay ta phải đưa cô đi đâu ngủ đây! Nhìn vào hai má đỏ hồng của Cố Khuynh Thành, Phương Dật Thiên thở dài, đêm nay ngủ ở đâu quả là một vấn đề lớn!