Thiếp Thân Đặc Công

Chương 421: Mang Cố Khuynh Thành đi mướn phòng



Đại minh tinh Cố Khuynh Thành xinh đẹp ướt át như thế, cứ như vậy uống say tại quán bar, việc này mà đem kể cho đám chó săn nghe chắc bọn hắn đều không tin.
Những năm gần đây, cái khí chất ưu nhã quý giá kia của Cố Khuynh Thành đã ăn sâu vào người dân, từ lúc nàng xuất hiện đến nay, đám chó săn đã hao hết tâm tư muốn bới móc được trên người nàng một tin tức xấu thôi nhưng đều tốn công vô ích.
Cố Khuynh Thành xinh đẹp lễ độ và an phận như thế, nếu nói đêm nay nàng say mèm ở bên đường, thật đúng là không có ai tin a.
Vấn đề là, tình huống bây giờ không cho phép Phương Dật Thiên chất vấn, Cố Khuynh Thành giờ phút này quả thật là đã say, mà còn say đến không còn biết gì, trực tiếp ngủ trên bàn rượu.
Lương tâm mách bảo là dù thế nào cũng không thể để một đại mỹ nhân như thế này lưu lạc tại đây, vấn đề là Phương Dật Thiên lại không biết Cố Khuynh Thành rốt cuộc là ở đâu, cái này đúng thật là một vấn đề nan giải a.
Dẫn nàng về phòng hắn một đêm? Cái này không được, cái phòng kia như là chỗ cho chó ở, hắn thì không chú ý, nhưng Cố Khuynh Thành là thân phận gì, coi như miễn cưỡng ngủ lại một đêm, nếu lỡ sáng sớm ngày mai cô bé Tô Uyển Nhi đến thăm, lúc đó thì giải thích như thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Dật Thiên khẽ thở dài, tốt nhất vẫn là đem Cố đại mỹ nhân này đi mướn một phòng nghĩ qua đêm a. (Thằng này nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ được có thế: 180: )
Sau khi hạ quyết tâm, Phương Dật Thiên liền bế toàn bộ thân thể mềm mại của Cố Khuynh Thành lên, đừng có nhìn Cố Khuynh Thành cao gầy, nhưng đúng là không nặng, ước chừng chỉ khoảng 50 Kg, dựa vào một thân thần lực thâm bất khả trắc của Phương Dật Thiên, chỉ có nhiêu đó tự nhiên là không thành vấn đề.
Quan trọng là... Thân thể của Cố Khuynh Thành không khỏi cũng con mẹ nó quá mềm mại đi( nguyên văn: 61: ), mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng hòa với mùi rượu tất cả như xộc vào mũi Phương Dật Thiên, lại thêm có chút men say, nên con sói trong người của tên này lại bắt đầu rục rịch đây.
Tay trái của hắn để ngay dưới cổ của nàng, tay phải lại ôm lấy hai chân, ý niệm xấu xa trong đầu hắn hiện lên, đặc biệt đem thân thể của Cố Khuynh Thành cọ xát vào ngực hắn, vì vậy hắn liền tiếp xúc với bộ ngực sữa cao ngất kia của nàng, chỉ mới thoáng tiếp xúc thôi, hắn đã nhịn không được thở sâu, thật đúng là lớn a, vừa lớn lại vừa mềm mại, cái vừa đầy đặn vừa co dãn kia không ngừng đè ép quả thực là làm thỏa mãn cho dục vọng ở sâu trong nội tâm hắn. (Cầm thú a, bất quá... ta thích: 16: )
Ôm Cố Khuynh Thành lên xe xong, hắn liền phóng như bay đến một khách sạn tầm trung ở gần đó.
Sau khi đỗ xe vào bãi, hắn ôm Cố Khuỳnh Thành vào khách sạn, những động tác này đúng là không tránh khỏi sẽ có người nhìn mà sinh ra hiểu lầm, trong khách sạn mọi người đều tự suy đoán là một khuê nữ như hoa như ngọc bị một tên hỗn đản dụ cho uống rượu cho quá chén, sau đó đem đến khách sạn mướn phòng, làm cái chuyện tình kia.
Nếu như những người này mà biết khuê nữ như hoa như ngọc này lại là Cố Khuynh Thành nổi tiếng, chắc đều sẽ chết đứng hết.
Làm thủ tục rồi cầm lấy chìa khóa phòng, Phương Dật Thiên lại ôm lấy Cố Khuynh Thành, hắn sợ là đi thang máy sẽ có người nhận ra nàng, liền ôm nàng chạy dọc theo thang bộ một mạch tới lầu bốn, mở cửa phòng ra đi vào, đóng cửa lại, bật đèn.
Phòng này là một phòng tiêu chuẩn, cũng rộng rãi, chỉ có một chiếc giường lớn, Phương Dật Thiên ôm Cố Khuynh Thành đến trên giường, nhẹ nhàng dặt nàng xuống, sau đó lại tự mình cởi giày cao gót của nàng ra.
Hai chân trắng nõn mềm mại của nàng hiện ra, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt cùng với một chút hương vị của chân khi mang giày cao gót bằng da, Phương Dật Thiên đã nhìn qua không ít chân đẹp, Tiêu di, Lâm Thiển Tuyết, Chân Khả Nhân, Quan Lâm đều có hai chân rất đẹp, nhưng Cố Khuynh Thành bởi vì thân hình cao gầy, mắt cá chân không thể nói là đứng đầu, nhưng quả thật là trắng nõn mềm mại, nắm ở trong tay đúng là có một xúc cảm tuyệt vời.
Tất nhiên, Phương Dật Thiên cũng chỉ là xoa bóp mà thôi, đối với cặp đùi ngọc lấp ló sau chiếc váy Cố Khuynh Thành mặc trên người, hắn chỉ là cố nén dục vọng trong lòng, không có lợi dụng mà cho đôi tay vào sờ vuốt.
Sau khi cởi giày cho Cố Khuynh Thành, hắn liền kéo tấm chăn lại, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, nhìn qua khuôn mặt hại nước hại dân kia, trong lòng hắn không khỏi thổn thức, Khuynh Thành à Khuynh Thành, ngươi thật là đem ta trở thành vệ sĩ của ngươi sao? Ngươi là muốn đem chính mình vào miệng sói, thật là chắc chắn ta không dám ăn ngươi? Mẹ nó, bình thường tự xưng là cầm thú, mà bây giờ mình lại phải giả bộ như thế này? Thực là con mẹ nó cầm thú cũng không bằng a!
Trời rất nóng, lại ôm Cố Khuynh Thành một mạch lên đến lầu bốn, Phương Dật Thiên đã sớm mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy Cố Khuynh Thành đang ngủ say, hắn cũng không kiêng kị nữa, lập tức cởi y phục, sau đó đi vào trong phòng tắm. (Khối đứa nghĩ là cởi đồ xong là phải bay lên giường ấy nhỉ: 180: )
Nhưng mà, hắn vừa đi vào trong phòng tắm, Cố Khuynh Thành trên giường lại đột nhiên có chút mở đôi mắt vốn đóng chặt của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn men say không tiêu tán, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, tựa hồ còn đang khó hiểu sao mình lại nằm ở trên cái giường lớn mềm mại này.
Kỳ thật lúc ở quán bar, nàng đã thực sự là quá say, nhưng ngay lúc Phương Dật Thiên ôm nàng chạy một mạch lên lầu bốn, nàng đã mơ màng tỉnh lại, từng lén mở mắt nhìn thoáng qua Phương Dật Thiên đang ôm nàng, nhưng lúc tiến vào phòng nàng lại nhắm hai mắt lại.
Đánh giá hoàn cảnh trên người, Cố Khuynh Thành đoán là nàng đang ở trong phòng khách sạn, nghĩ tới minh lần đầu tiên cùng với một nam nhân đi mướn phòng, tâm hồn thiếu nữ của nàng nhịn không được kịch liệt nhảy lên.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, tâm của nàng loạn hết cả lên, người nam nhân này tắm rửa xong khi đi ra có thể thừa cơ phi lễ mình không?
Nếu như hắn thật sự muốn phi lễ mình, mình phải làm gì đây? Ra vẻ ngủ say, yên lặng tiếp nhận hay là thình lình mở mắt ra, nói với hắn là mình đã tỉnh dậy rồi? (: 110: )
Nàng cũng không biết, cho tới nay, cho dù đang ở trong ngành giải trí tràn đầy các quy tắc ngầm, nàng vẫn giữ vững nguyên tắc sinh hoạt của mình, nàng không khỏi nhớ tới, lúc nàng vừa xuất hiện đoạt được vương miện hoa hậu thế giới, một nhân vật lớn trong nước từng ra giá ngàn vạn để cùng nàng một đêm, nàng từ chối, chỉ là sau khi từ chối, nàng lại núp ở trong phòng của mình mà khóc, nàng khóc vì ủy khuất.
Chẳng lẽ vẻ đẹp của mình lại chỉ làm cho nam nhân nghĩ đến chuyện đó thôi sao? Chẳng lẽ mình sắp bước vào cái thế giời xấu xa hắc ám ấy hay sao?
Trong đầu đang nghĩ đến những thứ phức tạp thì cửa phòng tắm kêu lên môt tiếng, mở ra, Phương Dật Thiên cùng với chiếc khăn tắm bước ra, nội tâm nàng hốt hoảng, tranh thủ thời gian nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.