Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

Chương 24: Báo ân



Cho dù đang ngủ, ta cũng vẫn như cũ cảm giác được của  mặt của ta  đau  lợi hại, bỏng rát giống như vừa bị lửa thiêu qua , hơn nữa trong đau đớn  còn ẩn ẩn ngứa, làm cho ta nghĩ muốn thân thủ trảo một trảo.



Ta vươn tay, lại bị một bàn tay  ngăn cản. Những ngón tay nằm trong tay ta mang theo độ ấm quen thuộc , làm cho ta không tự giác  nghĩ muốn giữ nó lại . Vì thế ta gắt gao bắt lấy cái tay kia, mới vừa nắm  trong chốc lát, lại để cho hắn trốn mất. Ta bất mãn  hươ hươ tay trong không trung , nghĩ muốn lại bắt lấy cái tay kia. Mơ hồ nghe được có người tựa hồ hít một hơi, cái tay kia một lần nữa trở lại trong tay ta, nhanh chóng bị ta cầm chặt. Ta thỏa mãn  cười cười, cái tay xấu  , rốt cục bị ta bắt được rồi.



Có cái gì đó nhẹ nhàng lướt trên mặt ta , cảm giác bóng rát lập tức giảm bớt , trái lại cảm giác thanh lương mát mẻ lại truyền về  . Cái tay kia bị ta nắm  trong chốc lát, đột nhiên rút ra. Ta nhanh chụp lại , nhưng lại không bằng khí lực của hắn , bị hắn tránh mở. Ta cố gắng mở ra  mí mắt trầm trọng  ,  nhất thời có chút hoảng hốt.



Trước mắt là tấm màn  màu xanh da trời , mềm nhẵn êm ái , nến đang cháy tí tách , ngọn nến  màu trắng làm cho ta nghĩ lầm rằng chính mình vẫn còn ở trong phòng ngủ tại  Hi xuân viện  phòng. Cánh cửa phòng chi nha một tiếng, ta quay đầu nhìn lại, một thanh niên  hào hoa phong nhã  đi đến. Thanh niên đi đến trước giường, ngồi xuống ở ghế , thân mật hỏi: “Huynh đài cảm giác thế nào ?”



“Tốt hơn nhiều.”Ta nhìn thoáng qua mép giường  , ở đó có một cái hộp không nắp che , có điểm giống hộp dược cao trơn  Vương gia vẫn mang tùy thân, nhìn khiến cho người ta chán ghét. Đúng vậy “Là ngươi thượng dược cho ta ? Ta như thế nào lại ở chỗ này?”



“Ta hôm nay  trên đường về nhà  đột nhiên trời giáng mưa to, ta đến ngôi miếu hoang đổ nát tại thành tây  tránh mưa  , phát hiện  huynh đài trên mặt có thương tích, té xỉu ở bên trong. Thật sự không  đành lòng, đã đem huynh đài mang về đây.”Thanh niên bình tĩnh thuật lại mọi chuyện , không có một chút bộ dáng  tranh công  .



“Cám ơn huynh đài ra tay cứu giúp, không biết  tôn tính đại danh là gì ?”Ta khách khí hỏi.



“Tệ nhân họ Lưu, tên một chữ Xuân . Không biết huynh đài như thế nào xưng hô?”Thanh niên hỏi lại.



“Tại hạ Lâm Thanh Vân .”Ta sảng khoái  đáp, hắn cho ta  cảm giác cùng thất vương gia rất giống, làm cho người ta thực dễ dàng sinh ra hảo cảm.



“Lâm huynh lần này thương thế không nhẹ, lại cảm nhiễm phong hàn. Liền ở lại chỗ này an tâm mà dưỡng thương đi.”Lưu Xuân thân thiết nói.



“Như vậy sao được?”Ta chối từ .



“Lâm huynh, khó được ta cùng với ngươi nhất kiến như cố ( – vừa gặp như đã quen –), ngươi sẽ không chối từ thành ý của ta chứ .”Thấy ta cự tuyệt, trên mặt Lưu Xuân liền hiện ra biểu tình  mất hứng, ta chỉ  có thể hảo đáp ứng.”Lâm huynh về sau cứ ở lại nơi này, có cái gì cần cứ việc nói, không cần khách khí.”



“Hảo, không biết có thể hay không đem màn này đổi thành màu sắc khác ? Màu xanh da trời ta ngủ không quen. . .”



“. . . Hảo.”



Ở trong nhà  Lưu Xuân trong  nửa tháng, cơ thể của ta đã hoàn toàn khôi phục . Đại phu  xem bệnh  cho ta  nói  mấy bạt tay đánh đập ta rất nặng, trừ bỏ làm văng hai cái răng cửa của ta , còn làm cho đầu óc của ta chịu một chút thương tổn , đây cũng chính  là nguyên nhân  ta  lúc trước  luôn bị choáng  váng đầu nôn mửa  . Sau lại lại bị nhiễm  phong hàn, cho nên thân thể có điều suy yếu hơn xưa . Lưu Xuân kiên trì bắt ta ở trên giường nằm suốt ba ngày mới  cho ta xuống giường. Nửa tháng sau , ta mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc, tuy rằng ta cường điệu nói cơ thể của ta đã tốt lắm rồi , Lưu Xuân vẫn  thực cố chấp  bắt ép uống hết , nói là cho dù hết bệnh rồi, tẩm bổ thân thể cũng là đương nhiên .



Ta ở tại trong nhà Lưu Xuân, hết thảy  ăn mặc chi phí toàn bộ đều là do hắn chi  , thậm chí ngay cả tiền mua thuốc  cũng là từ hắn .Ăn nhờ ở đậu thế này , da mặt ta cho dù dày cỡ nào đi nữa , cũng không có khả năng làm bộ như chẳng quan tâm .



Một ngày, cơm trưa ăn xong , ta đi vào phòng  Lưu Xuân  , lúc đó Lưu Xuân đang  đọc sách. Ta biết hắn là hắn muốn đi thi khoa cử , vài lần thi không đậu  liền ở kinh thành thuê  nhà cửa, tính toán hàng năm trụ ở kinh thành, thẳng đến tên đề bảng vàng mới thôi. Hiện tại thi Hương gần kề , cho nên Lưu Xuân mỗi ngày ăn cơm xong liền ở trong phòng đọc sách, ngẫu nhiên  có xuất môn đều là đi thư cục mua thư, có thể nói là  trăm phần trăm nguyên chất   “Con mọt sách “. Ta đối với người đọc sách luôn luôn tương đương tôn trọng, tuy rằng cảm thấy được hắn có chút cố chấp, nhưng đối với  nghị lực của hắn thì  vẫn bội phục.



Chỗ Lưu Xuân thuê chính là tiểu viện tử biệt lập với nhà chính , phân trước sau hai  dãy : phía trước là một  tiểu viện tử cùng phòng khách .Tổng cộng có ba gian phòng ở, Lưu Xuân trụ tại trung gian, ta trụ  ở gian bên trái,  còn phòng bên phải là dành cho một lão bộc Lưu bá hầu hạ Lưu Xuân . Chúng ta một ngày ba bữa  cơm cùng quét tước phòng  ốc  đều là do Lưu bá chiếu cố. Ta vốn tưởng rằng chiếu cố một kẻ ăn bám ở không như ta Lưu bá cũng sẽ có chút oán giận đi , không nghĩ tới hắn  lại  đối đãi với ta như chủ nhân , tận tình chiếu cố , cho tới bây giờ không phát ra một chút  bực tức nào , ngôn ngữ cũng là cẩn ngôn  cung kính.



Ta đi vào phòng Lưu Xuân , phát hiện Lưu Xuân quả nhiên đang cầm quyển sách ngồi ở bàn học . Thấy người đến là ta, hắn nhanh chóng buông sách đứng lên, ôn hòa nói: “Nha, Lâm huynh không phải là đang hảo hảo nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại đến chỗ của ta ?”



Mặt ta liền ửng đỏ, gần đây là đều là nằm dài ở trên giường , ăn cơm trưa xong ta liền mệt rã rời lại buồn ngủ , cuối cùng đánh một giấc tới tận bữa cơm chiều mới tỉnh , cẩn thận nghĩ lại ta gần đây trừ bỏ ăn cùng ngủ ngon ra ,  trên cơ bản không làm được chuyện gì ra hồn hết .”Lưu huynh, ta tới là có chút việc muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”



“Nga, là chuyện gì ? Lâm huynh cứ việc nói, không cần khách khí.”Lưu Xuân thực thực hào sảng nói.



Mặt của ta càng đỏ hơn, nghĩ hắn chắc chắn  cho rằng ta đến đây chính là muốn nhờ vả hắn gì đó mà ? Dù hắn không có ác ý, lòng ta vẫn không chút yên ổn . “Ách, là như thế này, ta ở chỗ  Lưu huynh quấy rầy cũng đã  lâu , ăn mặc còn có tiền thuốc men đều là do  Lưu huynh  chi trả , Thanh Vân trong lòng thật là băn khoăn. Nhưng là, nhưng là ta hiện tại lại không có nghề nghiệp gì , cho nên trong thời gian ngắn  không thể hoàn trả lại Lưu huynh, cho nên muốn cùng ngươi  thương lượng một chút phương pháp hoàn lại .”Ta ngập ngừng ráng nói cho hết lời , cúi đầu ngượng ngùng chờ hắn  phản ứng.



“Ha ha! Nguyên lai Lâm huynh chính là vì chuyện nhỏ này nên mới  tới tìm ta a?”Lưu Xuân đột nhiên nở nụ cười, có chút đắc ý nói: “Lâm huynh, ngươi đừng khách khí như vậy  . Ta là thành tâm thành ý muốn kết  giao ngươi làm bằng hữu, cũng không phải là muốn ngươi báo đáp lại . Ngươi ở đây xem chung quanh nhà của ta thuê thì chắc cũng đã biết, nhà của ta rất có tiền ,  chỉ chút tiền như vậy ta sẽ không để vào mắt, Lâm huynh sẽ không tất phải canh cánh trong lòng .”



“Như vậy không thể được!”Ta  đỏ mặt, còn thật sự  nói.”Đại trượng phu dựng thân hậu thế, tối trọng yếu chính là không thể nhận ân huệ của người khác mà không nghĩ báo đáp lại . Tuy rằng theo ý của huynh, ngươi giúp ta chỉ là  tiện tay giữa đường , nhưng với ta mà nói lại ý nghĩa phi phàm. Nếu lúc ấy Lưu huynh không mang ta về từ ngôi miếu đổ nát đó , nói không chừng  hiện tại ta đã biến thành cô hồn dã quỷ . Tóm lại, mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải báo đáp ngươi.”



“Kia Lâm huynh có thể làm cái gì?” Thấy ta kiên trì, Lưu Xuân có chút buồn cười nhìn ta.



“Ta. . . Ta có thể giúp Lưu bá làm việc. . .”Ta nói.



“Chuyện này không cần ta nói, Lưu bá nhất định là người đầu tiên không đồng ý , đừng nhìn hắn bình thường bộ dáng điềm đạm dễ nói chuyện , kỳ thật ghét nhất là bị người khác tranh làm việc của hắn .”Lưu Xuân lắc đầu nói.



“A? Vì cái gì?”Ta kinh ngạc hỏi, trên đời này thế nhưng còn có người như vậy?



“Lý do rất đơn giản, ngươi muốn làm việc của hắn nhưng hắn nghĩ ngươi  chính là ngại hắn già yếu , Lưu bá tối kỵ nhất chuyện này.”



“Kia, ta đây có thể đi ra ngoài tìm việc  kiếm tiền trả lại cho ngươi.”Ta do dự nói.



“Này cũng là một  biện pháp, bất quá ta không tán thành.”Lưu Xuân vẫn là lắc đầu. Thấy ta nghi hoặc  nhìn hắn, hắn nói: “Mấy ngày nay ở chung, ta từ đáy lòng đã đem Lâm huynh ngươi trở thành bạn tốt . Ngươi hiện tại thân mình vẫn còn đang suy yếu, ra ngoài làm việc nói không chừng lại xày ra chuyện gì ngoài ý muốn . Ngươi nhẫn tâm khiến cho ta bởi vì một chút tiền ta ‘ không thèm để ý ‘  mà lại để người bạn tốt mà ta ‘ để ý ‘  gặp chuyện ngoài ý muốn sao?”Lưu Xuân ra vẻ thành khẩn nói, không biết như thế nào , ta thế nhưng  cảm thấy  vẻ mặt thành thật  của hắn lại nhìn giống hồ ly. Hắn nói  lý do tuy rằng không được tự nhiên,nhưng lại làm cho ta không thể phản bác.



Ta sau một lúc lâu không nói gì, nghĩ muốn báo đáp hắn lại không có phương pháp, không báo đáp hắn lòng ta lại thật là không thoải mái. Chính là lúc ta còn đang vắt hết óc nghĩ biện pháp  , Lưu Xuân đột nhiên nói: “Lâm huynh nếu trong lòng thật  bất an, ta nơi này thật ra có chuyện  muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”



Ta vừa nghe nhất thời tinh thần tỉnh táo, vội vàng nói: “Chuyện gì, ngươi cứ việc phân phó.”



“Ha hả, cũng không phải đại sự gì , thi Hương gần kề , tập cổ trai ra rất nhiều bộc sách  đối cuộc thi hữu ích  , mà ta bản nhân chây lười, thường thường vài ngày mới xuất môn một chuyến , cho nên bỏ lỡ rất nhiều. Nếu Lâm huynh không chê phiền toái, có thể mỗi hai ngày giúp ta đi một chuyến tập cổ trai,  mua dùm ta một phần sách mới ,  đồng thời giúp ta mua chút thư , như thế nào?”Lưu Xuân hai mắt lòe lòe  nhìn  ta, một bộ vạn phần chờ mong biều tình  .



“Đương nhiên có thể!”Ta nhanh chóng  đáp ứng, muốn  ta xem thư ta có thể không được, mua hẳn là là không có  vấn đề gì  .



Sự tình cứ như vậy được định đoạt .



Sáng sớm hôm sau, ta nhờ   Lưu Xuân viết một danh sách những sách cần mua , sau đó hướng tập Cổ Trai mà đi . Tập cổ trai là kinh thành lớn nhất  thư cục, bên trong  hộp sách kinh, sử, tử, tập các chủng loại, là nơi ghé thăm thường xuyên của các văn nhân mặc khách cùng các sĩ tử dự thi . Nhưng điểm ngại  chính là, Tập Cổ Trai lại nằm ngay  đối diện Duyệt Tiên Lâu, cho nên, lúc ta lần đầu tiên đi trong lòng còn có chút lo sợ , sợ gặp phải  Vương gia. Trải  qua vài lần không có việc gì, trong lòng cũng yên tâm phần nào .



Chính là có đôi khi lúc ta ra vào tập cổ trai , ta thường thường có loại cảm giác giống như bị nhìn trộm  , nhìn khắp mọi nơi đánh giá cũng không phát hiện người nào khả nghi  , ta nghĩ có thể là ta thần kinh quá mẫn cảm, cũng không để ở trong lòng . Chính là có một lần ra khỏi Tập Cổ Trai thì  thấy Thập Vương gia cùng Nhược Hàn  đang  xuống xe ngựa, ta theo bản năng  lại lui về bên trong trai , chờ bọn hắn vào Duyệt Tiên lâu ta mới xuất môn, vội vàng rời đi. Ta là thật sự không muốn cùng bọn họ tiếp tục có quan hệ . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.