Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

Chương 66: Phiên ngoại : bản sắc nam nhi (11)



Từ sau khi Thanh Vân cấp Vương kể chuyện cười tới nay , Vương gia liền trở nên vui vẻ lên. Nam triều  quân đội cũng bắt đầu từ bị động phòng thủ biến thành chủ động tiến công, nhưng có điều  là Thanh Vân lại bắt đầu hoài nghi Vương gia cùng các vị tướng quân có phải hay không bị ngưu đụng phải, đầu óc bắt đầu chuyển biến không bình thường .

Ngày đầu tiên, Trần tướng quân lĩnh  một ngàn người đi hướng bắc quốc khiêu chiến, kết quả, bị đả bại , Trần tướng quân thật cao hứng, Vương gia cũng thật cao hứng.

Ngày hôm sau, Lưu tướng quân lĩnh  một ngàn người đi khiêu chiến, kết quả, cũng đánh bại, Lưu tướng quân thật cao hứng, Vương gia cũng thật cao hứng.

Ngày thứ ba, La tướng quân dẫn theo hai ngàn người đi gọi trận, kết quả, lại đánh bại, La tướng quân thật cao hứng, Vương gia vẫn đang thật cao hứng.

Ngày thứ tư, Hoa tướng quân dẫn theo hai ngàn người đi gọi trận, kết quả, vẫn là đánh bại, Hoa tướng quân thật cao hứng, Vương gia vẫn là thật cao hứng.

Buổi tối ngày thứ tư, Thanh Vân thở hổn hển nằm ở trong lồng ngực  Vương gia, vốn tưởng rằng liên tiếp đánh bại bốn ngày, Vương gia nhất định sẽ sinh khí, đột nhiên hướng hắn cầu hoan cũng là vì phát tiết tức giận. Không nghĩ tới Vương gia đối hắn vẫn một mực  ôn nhu, trong lúc hoan ái  cũng đầy đủ cố kỵ  , lại cũng không quên chiếu cố  cảm thụ của hắn , khiến cho  hắn thế nghiệm được cực hạn  khoái cảm.( – có cần chi tiết thế hem iêm)

Thanh Vân vươn tay nhẹ nhàng  miêu tả   ngũ quan trên khuôn mặt Vương gia  , có chút rầu rĩ nói: “Ngươi nếu còn có tức giận nói chúng ta lại làm thêm một lần cũng được , ngươi không cần cố kỵ ta, ta… Ta có thể thừa nhận  được .” Nói xong, Thanh Vân ngượng ngùng  đem mặt chon vào trong lòng ngực  Vương gia  , không cần xem cũng biết nhất định là đỏ bừng một mảnh .

Vương gia vỗ về mái tóc Thanh Vân , vừa cảm động vừa buồn cười nói: “Ta không có sinh khí a?”

“Liên tiếp thua bốn ngày ngươi như thế nào hội không tức giận. Lộc, ở trước mặt ta, ngươi không cần miễn cưỡng cười vui.”

“Vân nhi, ta quả thật không có sinh khí. Ta thật cao hứng!”

Thanh Vân ngẩng đầu, tỉ mỉ  nhìn mặt Vương gia . Vương gia vì tỏ vẻ chính mình thật cao hứng, khó được nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều.( vì xài ps chăng)

Thanh Vân vuốt cằm, trịnh trọng  gật gật đầu, đột nhiên đứng dậy mặc quần áo. Vương gia giữ chặt tay Thanh Vân lại , “Vân nhi, ngươi đang muốn đi đâu ?”

“Ta đi tìm quân y đến.” Thanh Vân cũng không ngẩng đầu , tay bắt đầu thắt   dây lưng.

“Tìm quân y đến làm gì ?”

“Cho ngươi chẩn bệnh đầu óc phá hư a .”

“A?”

“Ta hoài nghi đầu óc của ngươi bị ngưu húc phải .”

“…” Vương gia bị ế  nói không ra lời, chỉ có thể hóa oán khí thành  thực tế hành động, đem tiểu bà xã dang chọc hắn hắn nghiến  răng nghiến lợi kia một phen xả  lại đây, tam hạ hai hạ bới,lột tinh quang, nóng hầm hập  lại làm một lần.

Vương gia một bên ở Thanh Vân trên người tận tình rong ruổi, vừa nói nói: “Vân nhi thích vi phu thô bạo một chút thì cứ nói một tiếng , ngươi không nói vi phu như thế nào biết a?”

Thanh Vân đã muốn bị bị mần cho hoàn toàn không thể nói chuyện, chỉ có thể không tự chủ được  phát ra tiếng rên rỉ mê người , vừa  ở dục vọng  lãng tiêm phập phồng vừa nghĩ: chẳng lẽ ta mới là người bị ngưu đụng phải?

Cao trào qua đi, Thanh Vân có muốn  cũng vô lực đi tự hỏi rốt cuộc ai bị ngưu đụng phải  vấn đề, hỗn loạn tiến vào mộng đẹp. Vương gia nhìn khuôn mặt mỏi mệt của  Thanh Vân, nhớ tới Thanh Vân nói hắn bị ngưu đụng phải  lại cảm thấy được không biết nên khóc hay cười, hôn nhẹ trán  bà xã , nhẹ nhàng  cúi mình ở bên tai Thanh Vân nói: “Không phải ta bị ngưu đụng phải, mà là có người sẽ bị ngưu đụng phải.”

Ngày thứ năm, Vương gia vẫn đang phái La tướng quân tiến đến khiêu chiến, kết quả vẫn đang thất bại. Thanh Vân kỳ quái  nhìn vị  nếm mùi thất bại cũng cao hứng  la tướng quân, bắt lấy cái tên hồ ly  nhiều ngày không thấy hôm nay lại đột nhiên hiện thân  Lưu Xuân, chỉ vào đầu mình , nhỏ giọng nói: “Lưu tiên sinh, ngươi nói mọi người nơi này là không phải đều xảy ra vấn đề?”

Lưu Xuân lập tức liền hiểu được  ý tứ của Thanh Vân  , cười tủm tỉm nói: “Cũng không phải, cũng không phải, tất cả mọi người đều thực bình thường, quá vài ngày công tử liền sẽ minh bạch .”

Thanh Vân bình tĩnh  nhìn Lưu Xuân trong chốc lát, đột nhiên xoay người, vừa đi một bên nói thầm: “Hỏng rồi, ngay cả Lưu tiên sinh đều ra vấn đề , toàn thân một cỗ mùi chuồng ngưu  …”

Lưu Xuân sửng sờ ở đóng băng tại chỗ , sau một lúc lâu mới nâng lên tay áo dùng sức ngửi ngửi, lẩm bẩm: “Ta rõ ràng đã tắm ba bốn lần rồi mà ,  sao còn có hương vị a ? Không được, còn phải trở về tẩy thâm lần nữa …”

Vì thế, tiểu binh phục thị ở ngoài trướng của Lưu Xuân  đồn đãi, Lưu tiên sinh cả đêm lại liên tiếp giặt sạch  đồ tắm rửa suốt đêm , sau liền trở thành hiện tượng kì bí trong quân doanh .

Ngày thứ sáu , Thanh Vân là bị một trận tiếng vang thật lớn  kinh thiên động địa khiến cho bừng tỉnh , kia thanh âm hình như là thiên quân vạn mã chạy chồm đi tới, lại giống nhu tiếng sấm ầm ầm trước cơn bão  , Thanh Vân cảm thấy được  mặt đất đều bị chấn đắc lay động .

Thanh Vân chạy đi tới trước cửa trướng , không có phát hiện bóng dáng Vương gia  , nghe thanh âm là từ toái  vân cốc truyền ra tới. Thanh Vân lập tức vọt tới trước mặt  toái  vân cốc , chỉ thấy  lối vào toái vân cốc cát bụi tung  cuồn cuộn, trên mặt đất nơi nơi là dấu chân  ngưu  , đến nỗi những mầm cỏ vừa dài được một chút cũng bị dẫm nát .

Thanh Vân đang phân vân không biết nên  hay không đi vào xem cái đến tột cùng là chuyện gì , đột nhiên bên phải  một con ngựa vọt ra, lập tức  kỵ sĩ đối với binh lính đang dàn trận trong quân doanh hô: “Các vị dũng sĩ, Lộc thân vương gia đã dẫn dắt tiên phong theo đàn ngưu tấn công vào địch doanh, đã tới lúc chúng ta giết địch đền nợ nước  , mọi người theo ta xông lên a!” Nói xong liền, huy  đại đao, lại vọt vào toái  vân cốc .

Thanh Vân thấy rõ sở, cái kia kỵ sĩ đúng là La tướng quân, hắn xoay người ra phía sau, quân  lính cũng đã rầm rập chạy theo sau tướng quân , khí thế dũng cảm  hô to  vọt vào  toái vân cốc. Thanh Vân nghe nói Vương gia đã muốn dẫn tiên phong đi, không khỏi lo lắng đến an nguy ông xã , lập tức nhanh chóng  đi vào chuồng ngựa , chọn ngay con bạch mã hắn vẫn thường hay cưỡi lập tức vọt mình hướng toái vân cốc mà chạy .

Thanh Vân cưỡi con ngựa trắng , càng  hướng trong sơn cốc đi, càng  cảm thấy được kinh hồn táng đảm. Hắn chưa từng có nghĩ tới, nguyên lai chiến tranh là như thế tàn khốc . Toái  vân cốc  trong lúc này , nơi nơi là đều là thi thể của  binh lính miền Bắc chết thảm  , xem hình dạng như vậy , xem ra  kẻ bị kiếm gây thương tích chỉ là  số ít, đại đa số hình như là bị ngưu tươi sống đạp chết  . Còn có những thi thể  trực tiếp bị thải phá  bụng, ruột nội tạng chảy ra đầy đất . Êm đẹp  một mảnh thanh sơn nước biếc, thoáng chốc biến thành Tu La địa ngục làm cho người ta sợ hãi  .

Thanh Vân cố nén trụ ý muốn  nôn mửa  , mới vừa đi đến một nửa, chợt nghe gặp phía sau một trận tiếng vó ngựa dồn dập  , một thanh âm quen thuộc truyền đến, hô: “Công tử, chờ một chút.”

Thanh Vân ghìm ngựa quay đầu lại, phát hiện phía sau đuổi theo  dĩ nhiên la người mà từ sau khi tới biên quan vẫn chưa có tái kiến qua Lý Cường

“Công tử, Vương gia tối hôm qua phân phó, vì cam đoan an toàn của ngươi, công tử tốt nhất nên  ở lại quân doanh.” Lý Cường cung kính nói.

Thanh Vân nghe xong không khỏi một trận phiền lòng, hắn đến biên quan chính là vì muốn ra  chiến trường, Vương gia lại luôn tìm  cách đem hắn ở lại quân doanh . Hắn biết Vương gia là vì muốn  hắn  an toàn, chính là hắn không phải nữ nhân, không cần thật cẩn thận  ủ trong nhà ấm . Hai người bọn họ thành thân  , cha  từng đối với nói : “ ngươi tuy rằng gả cho Vương gia, chính là ngàn vạn lần không cần đem chính mình trở thành  nữ nhân, phải làm một cái đường đường chính chính  nam tử hán, xuất ra nam nhân  khí khái .

Lộc, ta cũng là nam nhân, ta khát vọng cùng ngươi sóng vai chiến đấu.

Thanh Vân nắm thật chặt cương ngựa, quay đầu ngựa lại, ngữ khí kiên định cùng Lý Cường nói: “Không, ta không đi về, ta muốn đi chiến đấu.”

Ngoài dự kiến chính là, Lý Cường cũng không có ngăn cản Thanh Vân, mà là tự sau  lưng ngựa  xuất ra một cây đao, xoay người xuống ngựa, hai tay đưa cho Thanh Vân.”Công tử, Vương gia dự đoán được công tử hội quyết ý thượng chiến trường, cho nên phân phó thuộc hạ đem cái chuôi đao này  giao cho công tử. Vương gia sẽ ở trên chiến trường chờ ngươi, Lý Cường nhất định  thời khắc không rời công tử , bảo hộ công tử  an toàn.”

Tiếp nhận bả đao, Thanh Vân sắc mặt đại quẫn, nguyên đến chính mình  phăng phăng  chạy đến chiến trường  thế nhưng ngay cả vũ khí cũng không có mang, không nghĩ tới Vương gia ngay cả chuyện này cũng  tiên đoán  đến.

Thanh Vân vung  cương ngựa,  khí lực hào hùng vạn trượng, hướng tới Lý Cường hô một câu: “Đi.” Dẫn đầu xông ra ngoài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.