Là con của một quản gia trong một trang viện tại
Tô Châu, hắn cũng không có tham vọng gì nhiều. Đi theo con đường của
cha, trở thành một quản gia tận tụy hết lòng vì chủ.
Hắn và một tiểu tỳ nữ trong trang cảm mến nhau. Tên nàng là Thu Hồng…
Nhưng sau đó, nàng lại trở thành thiếp của một
đại đương gia trong thành…Hắn cũng không oán trách gì nàng. Bởi nàng còn phải mẹ già cha yếu. Nhưng sau đó, nàng lại nhảy sông tự vẫn…Theo lời
nhiều người, là do nàng có gian tình với một gia nhân trong phủ, bị đại
đương gia phát hiện, xấu hổ hủy mình.
Hoàng Thượng Chí không tin như thế…Thu Hồng rất
hiếu thảo. Vì cha mẹ, nàng hy sinh cả cuộc đời con gái, không thể chỉ vì chuyện nhân tình mà đánh mất mình, bỏ lại cha mẹ già yếu không ai lo.
Nhưng chẳng ai tin những nô bộc như hắn và nàng cả.
Một khúc sông trong xanh không thấy đáy, chỉ có hắn thả những chiếc thuyền giấy trắng tiễn đưa nàng…
Một đêm mưa gió…
Bỗng dưng cha hắn trở dậy…Ông thúc giục hắn phải
đi ngay…Chân cha hắn đã yếu nhưng vẫn cố bon bon trên đường…Mưa đẫm ướt
áo hai người…lạnh buốt…
Đằng sau có một nhóm người đuổi theo…
Đao vung lên….Cha hắn ngã xuống….
-Con chạy đi! Nhất định phải chạy thoát…Con không phải là vật hy sinh cho bất kỳ ai…Đi đi…Chí nhi!
Cha hắn rất trung thành, nhưng khi đại công tử
gây nên tội ác, cha hắn không nỡ cho đứa con trai duy nhất thay người
chịu tội để đền ơn chủ tử…Bởi sinh mạng đó là do mẹ hắn thà chết đổi về…
Hắn đã ôm xác cha mình, ánh mắt đầy cừu hận…Thà cùng cha chôn mình dưới đáy cốc lạnh lẽo, cũng không thể làm vật hy sinh…
Hắn không chết!
Nơi sơn cốc vắng lặng, hắn gặp một người đã là
hồn ma dưới mộ. Mang nỗi oan tình suốt mấy mươi năm, gọi là Huyết Khô
lâu….Ông chết đi, chỉ mong ai có nghiệp duyên giúp mình đòi về một món
nợ…Đến hỏi kẻ thù xưa…tại sao lại gán cho ông án oan suốt mười mấy năm
trời?
Hắn cũng là một kẻ không nơi nương tựa…Người thân yêu nhất đời cũng mất…Hắn có khác gì một Huyết khô lâu đơn độc dưới mồ…
Người ta lấy của hắn tình thương, lấy của hắn một khoảng thời gian tươi đẹp tuổi thanh xuân. Hắn sẽ trả lại cho chúng máu và nước mắt…Từ nay, Hoàng Thượng Chí sẽ không khóc nữa…Hắn sẽ lao vào
cuộc trả thù, tìm lại công bằng cho những người thân.
Một Tiểu sát tinh từ đó vang danh thiên hạ….Người ta không nghe lý do của hắn…cho rằng những người hắn đòi nợ giùm đều là những đại ma đầu. Họ giết chúng bởi ý trời- “thế thiên hành đạo”
Thế thiên hành đạo? Vậy mang cái đạo lý đó đi hỏi địa ngục xem là đúng hay sai?
Bọn chúng ngăn trở hắn, hắn không ngần ngại vung gươm
Sát nhân chi đế…
Cho đến một ngày, hắn quyết định trả thù kẻ đã
gây ra bi kịch ngày nào của cha con hắn, khiến cha hắn phải chôn đời nơi sơn cốc lạnh âm u…Một cách trả thù tàn khốc nhất….Nhìn người yêu thương bị lăng nhục…Không còn ngày vui….Sống không bằng chết ở trên đời…
Đông Phương Hùng, cả đời oanh liệt, vì một đứa
nghịch hài tự hủy liêm sỉ bản thân…Con gái hắn, Đông Phương Huệ…tiểu thư lá ngọc cành vàng, khi trinh tiết bị hủy bởi tay một sát tinh giết
người như ngóe, có như Thu Hồng nhảy xuống dòng nước xiết giữ gìn thân
vóc ngọc ngà?