Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 152: 152: “tôi Không Biết Nhảy”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mân Nhi gật đầu, nói: "Những diễn viên này diễn xuất khá tốt, bà làm rất tốt."
Khi người phụ nữ trung niên nghe được lời khen của Mân Nhi, khuôn mặt của bà ta bỗng trở nên vui vẻ: "Đây là những diễn viên chuyên nghiệp được thuê phù hợp với yêu cầu của cô chủ, họ sẽ không bao giờ để lộ ra sơ hở!"
"Ừm, rất tốt, sau khi chuyện tốt thành công, tôi đương nhiên sẽ thưởng hậu hĩnh cho bà!"
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn lên hình ảnh giám sát trên màn hình, thấy Tiêu Sách đang tán gẫu với Tô Tuyết, cô ấy nhíu mày nói: "Nữ diễn viên này quá xinh, nhưng cũng không sao, dù sao cũng không xinh bằng tôi...! Sau lần này chắc tên đó không còn nghi ngờ thân phận của tôi nữa chứ?"
Nói xong, Mân Nhi nở một nụ cười vui vẻ.

Nghe xong, người phụ nữ trung niên do dự một hồi rồi nói: "Cô chủ, tôi vẫn không hiểu, tại sao cô lại phải vất vả đóng kịch như vậy? Còn vận dụng mối quan hệ để tạo một thân phận.

mới thực sự, cái tên Tiêu Sách này, tôi nhìn thế nào cũng thấy rất bình thường, cô chủ, cô rốt cuộc định làm gì?"

"Tôi muốn làm gì cũng cần bà phải quản sao? Cứ làm như lời tôi đã nói là được! Lần sau bà còn dám gọi anh Tiêu Sách là tên đó nữa, xem tôi có xé rách miệng bà ra không!" Mân Nhi đột nhiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt của người phụ nữ trung niên thay đổi, vội cúi đầu nói: "Tôi không dám..."
Mân Nhi hừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Anh Tiêu Sách, sao có thể bình thường được chứ! Nếu như là người bình thường, làm sao có thể trở thành vệ sĩ của người phụ nữ Cao Cấn Bằng được? Đau đầu thật đấy, tại sao anh Tiêu Sách lại đi làm vệ sĩ cho người phụ nữ Cao Cấn Băng đấy? Bây giờ Cao Cấn Băng đang đứng trước phong ba bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể chết không có chỗ chôn, anh Tiêu Sách ở bên cạnh thật nguy hiểm quá! "
“Thưa cô, ý của cô là, chúng ta sẽ giúp Cao Cấn Bằng?” Người phụ nữ trung niên dò hỏi.

Mân Nhi lắc đầu nói: "Không giúp được! Người phụ nữa kia đầu óc ngu xuẩn mới làm ra trận chiến lớn như vậy, hiện tại không ai có thể cứu được cô ấy, chỉ có tự mình vượt qua, vấp ở đâu thì tự đứng dậy bước tiếp!"
"Ý của cô chủ là..."
"Tôi không quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ ngốc nghếch Cao Cấn Băng đó, anh Tiêu Sách dù sao cũng không thể gặp rắc rối được, nhưng anh ấy có thể làm vệ sĩ cho Cao Cẩn Băng, chứng tỏ thực lực cũng không tồi, chỉ là không biết đạt đến trình độ nào rồi? Cao thủ mà tôi bảo bà sắp xếp, bà sắp xếp ổn thỏa chưa? Lúc nữa đi thăm dò một chút về anh Tiêu Sách, tôi muốn biết rõ thực lực của anh ấy đang ở mức độ nào, như vậy mới có thể nghĩ ra cách cứu mạng anh ấy...!Haizz, thật là đau đầu mà."

"Đã sắp xếp xong, chút nữa đợi cô chủ tiến hành theo như kịch bản là được..."
"Ừm, tôi biết rồi! Tôi sẽ ra ngoài trước, bà ở bên này đừng có xảy ra sơ xuất gì, sau đêm nay, tôi có thể lấy thân phận Mân Nhi, ở lại bên cạnh anh Tiêu Sách rồi, hihi."
Mẫn Nhi ra khỏi phòng, lại đi đến quán bar một lần nữa.

Lần này thay vì lại cùng đám bạn chúc mừng sinh nhật, thì cô ấy lại cười hi hi trực tiếp đi đến bên cạnh Tiêu Sách.

Cô ấy ngồi bên cạnh Tiêu sạch, sau đó ôm lấy cánh tay Tiêu Sách cười nói: “Anh Tiêu Sách, bọn họ đều điên rồi, em không có thời gian ở cạnh anh, anh có buồn không?”
“Em cứ chơi cùng bạn mình đi, tôi không sao, hơn nữa còn có Tô Tuyết luôn nói chuyện với tôi” Tiêu Sách nhàn nhạt nói.

Mân Nhi lập tức gật đầu, cười với Tô Tuyết nói: " Tiểu Tuyết, cảm ơn cô, hôm nay cô thật đẹp...!nhưng mà, không cho phép câu dẫn anh Tiêu Sách của tôi đó.”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.