Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 171: 171: Đúng Là Nghịch Ngợm!





Nhưng nghĩ đến việc ông nội vẫn bị Lâm Khôn khống chế, Lâm Bán Thanh chỉ có thể nhẫn
nại.

Một khi hoàn toàn gạt bỏ thể diện, với sức mạnh của cô ấy, căn bản không thể đấu lại Lâm Khôn và Đàm Triết, bây giờ còn thêm Lâm Triệt vào nữa, vậy càng không có phần thắng.

Cách duy nhất chính là tìm ông cụ Lâm và giải cứu ông ấy trước.

Chỉ khi ông cụ Lâm tỉnh dậy thì những người ở phe trung lập còn lại của nhà họ Lâm mới đảo lộn, cùng với sự giúp đỡ của chính nghĩa thì mới có thể phá vỡ kế hoạch của Lâm Không
Lúc này Lâm Bán Thanh nhìn thấy bộ dạng của tên cáo già xảo quyệt Lâm Khôn, cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn.


Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố nén sự kích động mà vẫy tay, nhìn Lâm Triệt nói: “Anh là Lâm Triệt đúng không? Hoan nghênh anh đến nhà họ Lâm, hy vọng anh chơi vui vẻ”
Lâm Triệt cười nhạt nói: “Cô Bán Thanh không cần khách sáo, mặc dù tôi chỉ là con nuôi của bố nuôi, nhưng tôi đã dập đầu thắp hương cúng bái, vậy cũng xem như là người nhà họ Lâm rồi, bố nuôi luôn nói với tôi, đừng quên chúng ta họ Lâm, có một ngày sau khi về nước, nhất định phải trở về nhà họ Lâm để nhận tổ quy tông, vì vậy, cô đừng khách sáo như thế, sau này mọi người đều là người một nhà”
“Cô thật sự không cần khách sao đâu!”.

Lâm Bản Thanh tức giận nói: “Nhận tổ quy tổng, vậy thì đi đến đền thờ nhà họ Lâm, do đích thân chủ nhà này là bố tôi giữ gìn, đến nay bố tôi vẫn chưa quay về, hiển nhiên là anh không có cách nào để nhận tổ quy tông rồi, vì vậy mặc dù anh họ Lâm, nhưng mọi người không phải là người một nhà, vậy nên đừng nhận quan hệ lung tung.”
“Nhưng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Lâm Triệt cười nhạt nói.

“Vậy thì cũng chưa hẳn, có thể để anh vào đền thờ nhận tổ quy tông hay không, cũng không phải anh nói là được, đều phải do chủ nhà như bố tôi quyết định!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói.

“Tôi nghĩ, chủ nhà nhất định sẽ đồng ý.” Lâm Triệt cười tít mắt nói.

“Được rồi, cháu gái Bản Thanh, chủ em Lâm Triệt, hai người đừng đứng đây nói chuyện nữa, sau này mọi người đều là người một nhà, ngồi xuống từ từ nói chuyện nhé”
Lúc này, Lâm Khôn nói xen vào và mỉm cười cắt ngang.

Lâm Bán Thanh cũng không muốn tranh luận với Lâm Triệt nữa, cô ấy nhìn thấy Lâm Triệt này thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi cậu ta nhìn chằm chằm vào mình và cười, điều đó khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Cô ấy hừ lạnh một tiếng và tìm một vị trí ngồi xuống.

Còn Lâm Triệt lại quay về ngồi ở vị trí của chủ nhà mà không hề khách sáo, giống như cậu ta mới là ông chủ ở đây vậy, nhất thời khiến sắc mặt Lâm Bản Thanh càng thêm khó coi.


Còn Lâm Khôn thì hoàn toàn không để ý đến việc đó chút nào, chính là để Lâm Bán Thanh hiểu rõ rằng Lâm Khôn đã quyết định chủ kiến phải làm một con chó cho Lâm Kiệt rồi.

Một người con nuôi của Lâm Kiệt đến đây cũng có thể khiến Lâm Khôn tâng bốc, nịnh nọt cậu ta, quả thực khiến Lâm Bán Thanh cảm thấy mất mặt.

“Chú hai, nghe nói tối nay chú định mời cơm sao? Sao không nói tôi một tiếng vậy?”
Đúng lúc này, ngoài đại sảnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng, giọng nói vừa dứt thì nhìn thấy một ông già chừng sáu mươi tuổi, dẫn theo hai người thanh nhiên bước vào.

Nhìn thấy ông già này, Lâm Bán Thanh nhất thời vui vẻ đứng lên.

“Bác cả!”
Ông già mỉm cười gật đầu với Lâm Bán Thanh và nói: “Bán Thanh, cháu quay về sao không nói với bác một tiếng vậy? Còn chạy đến chỗ của bác hai con ăn cơm, đúng là nghịch ngợm!”
Nói xong, trong mắt của ông ta lóe lên một tia trách móc, hiển nhiên là cảm thấy hành động này của Lâm Bán Thanh không ổn.


Lâm Bán Thanh không có cách nào để giải thích, chỉ có thể để ông già nói.

Tiêu Sách nhìn thấy ông già này, ngay lập tức anh hiểu rõ rằng ông già này đang đứng về phía của Lâm Bản Thanh, có lẽ ông ta đã nhận được tin tức, lo lắng Lâm Bán Thanh ở đây sẽ xảy ra chuyện, vì vậy ông ta vội vàng tới giúp đỡ.

Ông ta quở trách Làm Bán Thanh một câu, Lâm Khôn và Lâm Triệt có chút lạnh lùng.

Cuối cùng, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt đang ngồi trên vị trí chủ nhà, bỗng nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Khốn nạn! Thằng ranh này ở đâu đến vậy, chỗ này là chỗ mà mày có thể ngồi sao? Chú hai, chú tệ quá rồi!”
Lâm Triệt nhìn lướt qua ông già, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh đầy châm biếm, bưng ly trà lên và uống một ngụm, cậu ta căn bản không thèm để ý tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.