Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 173: 173: Tiêu Sách Không Muốn Bứt Dây Động Dừng





Cho dù có người nhìn thấy, e rằng cũng nghĩ là mình hoa mắt rồi.

Lúc này Tiêu Sách cảm thấy mình giống như quay trở lại chiến trường rừng rậm vậy, đang đánh du kích với kẻ địch, năm giác quan đều phát huy đến cực hạn, kẻ địch còn chưa đến gần anh thì đã bị anh phát hiện và ẩn núp trước rồi.

Như vậy, mặc dù trong đại viện có không ít người, nhưng không có một người nào phát hiện ra anh, Tiêu Sách nhanh chóng tìm kiếm hơn phân nửa, nhưng vẫn không phát hiện ra ông cụ Lâm.

Sau vài phút nữa, cuối cùng Tiêu Sách đã lướt qua toàn bộ đại viện một lần rồi, nhưng vẫn không hề phát hiện gì.

“Xem ra, quả nhiên ông cụ Lâm không bị giấu ở đây, ở đây chỉ là ngụy trang mà thôi, mặc dù không phát hiện, nhưng ít nhất cũng loại bỏ được một lựa chọn."
Tiêu Sách suy nghĩ trong lòng và chuẩn bị quay lại.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói chuyện thản nhiên truyền đến từ trong căn phòng bên cạnh.


Tiêu Sách do dự một chút, anh vẫn lựa chọn đến gần, ở một chỗ cách phòng bên đó không xa, anh nghiêm túc lắng nghe.

“Anh cả, tại sao chúng ta không giết chết ông già đó cho xong đi? Ông già đó mà chết thì nhà họ Lâm sẽ từ bỏ nghề nghiệp cũ, kinh doanh nhiều năm như vậy cũng chỉ vô ích mà thôi!
“Chú hai, đừng vội, đương nhiên nhà họ Lâm không có gì phải để chúng ta lo lắng, nhưng những người đứng sau ông già đó, ngay cả bố nuôi cũng phải kiêng nể! Vì vậy ông già đó chỉ có thể chết trên giường bệnh, như vậy thì những người sau lưng ông ta cũng không còn gì để nói!”
“Nhưng mà tôi sợ đêm dài lắm mộng đấy.”.

“Ha ha, sợ cái gì, với sức mạnh bây giờ của nhà họ Lâm, họ ngăn cản được chúng ta sao? Chỉ cần tối nay đưa ông già đó ra khỏi nhà họ Lâm, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì nữa! Bây giờ chuyện bên ngoài cứ để chú ba đi kéo dài, tránh rò rỉ thông tin, tối nay chúng ta sẽ đưa người xuất phát, nhà họ Lâm sẽ tiêu đời thôi!”
“Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của anh cả vậy, nếu như nhà họ Lâm không biết điều, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác! Toàn bộ nhà họ Lâm cũng chỉ có Hàn Tô bên cạnh Lâm Vân có chút thực lực, còn những người khác đều không đáng nhắc tới!”
“Cũng phải cẩn thận hai tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Bán Thanh, lai lịch của họ rất bí ẩn, phải thận trọng!”
“Ha ha, bí ẩn thì thế nào? Thực lực cũng chỉ như vậy, đợi nhà họ Lâm tiêu đời rồi, tôi nhất định sẽ yêu cầu bố nuôi thưởng người phụ nữ Lâm Bán Thanh cho tôi, người phụ nữ đó thật sự xinh đẹp, ha ha...”
“Ha ha, đừng nghĩ quá nhiều, làm việc trước đi.”

Nhìn thấy đối phương sắp ra ngoài, Tiêu Sách nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp.

Chỉ một lát sau, hai bóng người bước ra khỏi phòng bên cạnh, một người trong đó là người nước ngoài da trắng mũi cao, khiến Tiêu Sách có chút bất ngờ.

Trước khi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, anh hoàn toàn không nghe ra bất kỳ khẩu âm nào.

Còn người kia, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi có đuôi mắt bồ câu tinh ranh, thoạt nhìn đã thấy vô cùng tàn nhẫn, dáng đi như rồng như hổ, phong thái không tầm thường.

Họ cẩn thận liếc nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào mới cất bước rời đi.

Tiêu Sách không đi theo, hai người này cho Tiêu Sách cảm giác họ không hề yếu hơn những vệ sĩ ở sau lưng Lâm Triệt, tùy tiện đi theo thì sẽ rất dễ bị phát hiện.

Tiêu Sách không muốn bứt dây động dừng.

Nhưng nghe lén được kế hoạch của họ, đối với Tiêu Sách mà nói như vậy đã đủ rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.