Tên thủ hạ vừa được Thẩm Điền gọi ra sau đỡ tên bị thương cũng ôm lấy bắp chân ngã nhào xuống.
Đối với một người đã được huấn luyện kỹ càng như anh ta cũng không có cách nào chịu nỗi còn đau này.
"Lại có chuyện gì nữa?"
Sắc mặt Thẩm Điền vô cùng khó coi, lúc này ông ta cũng cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Ông ta vừa dứt lời thì lại có một tiếng thét vang lên, một tên thủ hạ cách đó không xa cũng ôm lấy bắp đùi ngã xuống rồi kêu lên rất thê thảm.
Lúc này, không chỉ có Thẩm Điền, sắc mặt của cả đám người Nick da trắng cùng với Lâm Triệt cũng thay đổi.
Cho dù là kẻ ngốc thì họ cũng biết đây không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng màn đêm mờ mịt khiến họ không biết có chuyện gì xảy ra.
"Đi qua đó xem thử!"
Nick da trắng trước sau vẫn rất bình tĩnh, anh ta nói xong lập tức cùng với đám người Thẩm Điền qua xem những tên thủ hạ bị thương.
Những tên còn lại chưa bị thương cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, họ nhanh chóng lùi lại gần nhau để bảo vệ đám người bên cạnh Nick cũng như nâng cao cảnh giác hơn nữa.
Nhưng lúc này, hai tên lùi lại hơi chậm một chút đột nhiên cùng lúc kêu lên rồi ôm lấy bắp đùi ngã xuống.
Vào giây phút đó, tất cả mọi người đều hốt hoảng, cảm giác sợ hãi dần dần hiện lên trên mặt từng người một, họ nghiêng mình trốn vào bụi cây đằng sau, dùng thân cây che chắn lại và cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này, Nick da trắng tóm lấy một tên thủ hạ bị thương, trực tiếp mở miệng vết thương ra
xem.
Một cây đinh sắt màu đen đập vào mắt Nick, nó đâm sâu vào trong da thịt làm máu chảy không ngừng, trông cử như bị đạn bắn trúng vậy.
Vào thời khắc này, sắc mặt của Nick trở nên rất khó coi.
"Có tập kích."
Không cần Nick nhắc nhở, giờ đây tất cả mọi người đều đã nhận ra, bọn họ đang bị tập kích, hơn nữa còn rất đáng sợ, họ bị tập kích trong sự im lặng.
Nick đứng lên, lạnh lùng lướt nhìn rừng rậm mờ mịt xung quanh, sắc mặt anh ta trông rất khó coi.
Lúc này, sau khi Tiêu Sách đã trốn vào bụi cây thì thấy tất cả bọn họ đang tập hợp lại một chỗ, rất cảnh giác đề phòng nhìn xung quanh, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Cuộc đi săn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bầu trời tăm tối mờ mịt, xung quanh là cây cối dày đặc, đối mặt với mười mấy tên đang hoảng loạn, Tiêu Sách cảm thấy như đang trở về chiến trường vậy, mà anh trước giờ vẫn luôn là tử thần trên chiến trường.
Đám người của Lâm Triệt và Thẩm Điện muốn đưa ông cụ Lâm rời đi một cách im hơi lặng tiếng nhưng phải qua được anh trước đã.
Lúc này, Tiêu Sách đang cầm những cây đinh trong tay, anh không vội tấn công tiếp mà dựa vào thân cây, ẩn mình vào cây cối xung quanh và nhàn nhã chờ đợi.
Anh muốn để cho đám người này cảm nhận nỗi sợ hãi và tuyệt vọng một lúc nữa.
"Đại ca, có chuyện gì vậy? Là thứ gì tấn công chúng ta?" Lâm Triệt đột nhiên lên tiếng, trong
mắt đầy vẻ hoảng loạn, cậu ta nhìn xung quanh mình đều có người che chắn thì mới hơi thả long.
Nick lạnh lùng lên tiếng: "Hành tung của chúng ta chắc là đã bị bại lộ rồi, là họ tập kích chúng ta, chúng dùng một loại súng bắn đinh được cải tiến lại với lực sát thương rất cao! Chẳng qua là chỉ dám lén lút hành động chứng tỏ lực lượng của chúng không nhiều nên không cần lo lắng."
"Súng bắn đinh được cải tiến sao?" Thẩm Điền nghe vậy thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Đối với ông ta mà nói, trong môi trường tối tăm này loại vũ khí được cải tiến đó còn đáng sợ hơn nhiều so với súng ống.
Vì khi bắn đạn thì nhất định sẽ phát ra tiếng, còn có ảnh lửa nữa, rất dễ để lộ vị trí.
Còn loại súng bắn đinh cải tiến này, tiếng phát ra rất nhỏ nên rất khó để phát hiện được.
Thẩm Điền biết trên thế giới có rất nhiều cao thủ lợi hại sử dụng loại vũ khí này, chúng giết người dễ như cắt cỏ, hơn nữa còn khó bị bại lộ.
Cũng may là, từ những vết thương trên đời của mấy tên thủ hạ cho thấy đối phương không có ý định giết họ.
Nhưng lúc này bọn họ không lần ra được tung tích của đối phương nên chỉ có thể trốn ở chỗ này, việc uổng phí thời gian là điều không ai muốn cả.
“Tiếp tục xuất phát! Tất cả áp sát gần nhau một chút, chỉ cần đối phương tấn công một lần nữa thì tôi sẽ biết được vị trí của chúng."
Lúc này Nick trở thành một thủ lĩnh đưa ra quyết định hết sức dứt khoát.
Giọng nói tự tin của anh ta đã tiếp thêm sức mạnh cho mọi người, thế là cả đoàn người tiếp tục di chuyển.
Lần này, tốc độ của bọn họ trở nên chậm hơn rất nhiều, ai ai cũng cực kỳ cảnh giác.
Thấy bọn họ tiếp tục đi, khóe môi Tiêu Sách hé ra một nụ cười, đồng thời anh cũng ra tay.
Cổ tay anh vừa run lên, đinh sắt lập tức xuyên nhanh qua rừng cây dày đặc, nhằm chuẩn vào bắp đùi của một tên cách đó vài chục mét.
"A!"
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại một tên thủ hạ của Thẩm Điền ôm lấy bắp đùi rồi ngã xuống.
Nhưng ở giây phút này, Nick đột nhiên trừng mắt lên, ánh mắt trở nên sắc bén, anh ta hướng về phía Tiêu Sách lạnh lùng cười.
"Giấu đầu lòi đuôi, mày có chạy đằng trời!"
Nói xong, anh ta rất tự tin, nhanh chóng bước về phía Tiêu Sách, lúc thì lách qua bên trái, lúc thì lách qua bên phải làm người khác hoàn toàn không biết là tiếp theo anh ta sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Còn Tiêu Sách ở phía xa xa cũng nhịn không được mà nhíu mày, mấy lần định ném đinh sắt ra những phát hiện rất khó để nhắm chuẩn vào vị trí của đối phương.
"Quả nhiên là cao thủ..."
Tiêu Sách cười nhẹ, từ bỏ ý định dùng dùng đinh sắt tiêu diệt người này, anh thay đổi vị trí, ẩn mình vào trong màn đêm, nhanh chóng di chuyển sang một chỗ khác.
Đợi đến khi tên da trắng xông qua thì Tiêu Sách đã đổi vị trí từ lâu.
Trong suốt quá trình này, Tiêu Sách tiện tay bắn thêm hai cây đinh sắt ra, thế là hai tên thủ hạ của Thẩm Điền lập tức ngã xuống.
Cho đến lúc này, mười tên thủ hạ mà Thẩm Điền chọn lựa kỹ càng nay đã ngã gục hết sáu tên, những tên còn lại thì đang nơm nớp lo sợ lùi lại gần nhau, ánh mắt ai nấy đều rất hoảng loạn và bối rối.
Còn Thẩm Điền, Lâm Triệt, Thiết Thành và người thanh niên mắt diều hâu đang công ông cụ Lâm, nhưng có lẽ vì quá gần ông cụ Lâm nên Tiêu Sách sợ sẽ lỡ tay làm bị thương ông ấy, cho nên Tiêu Sách không hề tấn công họ.
Vào giờ phút này, sắc mặt của bọn họ ai nấy cũng đều rất hoảng loạn.
Đặc biệt là Nick lúc này đã liều lĩnh tách ra khỏi đoàn người, nhưng kết quả chẳng phát hiện được gì, cảm giác sợ hãi của anh ta như tăng thêm gấp bội.
"Tên chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, có giỏi thì ra đây!"
Nick vô cùng tự tin xông ra nhưng không thấy gì nên vô cùng tức giận, anh ta đấm vào một thân cây làm nó nứt ra, rồi gầm lên một tiếng.
Anh ta vừa hô xong, Tiêu Sách ở phía xa đã lên tiếng cười chế nhạo, anh không trốn nữa mà bước ra ngoài.
Anh cười lạnh rồi nhìn Nick nói: "Nếu như nói đến chuột nhắt, các người lén lén lút lút đưa ông cụ Lâm đi, thể không phải càng giống chuột nhắt hơn sao? Còn có mặt mũi đi nói người khác à?".