Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 188: 188: Không Phải Là Cảm Giác Thích Ôn Liễu





Theo như năng lực sản xuất của xưởng sản xuất hộ, cùng lắm là hơn một tháng là có thể sản xuất xong năm mươi vạn đôi dép lê.

Sau khi nghe xong Cổ Minh báo cáo, Tiêu Sách động viên cậu vài câu, bảo cậu trông chừng chất lượng sản xuất, trên mặt nở nụ cười mỉm, cũng xem như là một tin tốt.

Từ khi Cao Cấn Băng cho Tiêu Sách nghỉ phép, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã gặp không ít chuyện phiền lòng.

Đầu tiên là người anh em tốt nhất của anh, Phương Bác bị sát thủ Hắc Bảng nhắm trúng, sau đó là buổi tiệc sinh nhật vô vị của Mẫn Nhi, sau đó nữa là một đêm máu tanh của nhà họ Lâm.

Trong hai ngày này, Tiêu Sách chưa từng rảnh rỗi một giây nào, chưa từng ngủ một giấc ngon.

Bây giờ, tin tốt của Cố Minh cuối cùng cũng khiến tâm trạng của Tiêu Sách tốt lên không ít.

Bây giờ, Tiêu Sách chỉ muốn sau này không còn phiền phức gì nữa, anh chỉ muốn chờ đợi lô hàng đó đem lại món tiền đầu tiên cho anh.


Anh cảm thấy, nhất định phải tăng nhanh tốc độ phát triển một chút.

Chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm cũng khiến Tiêu Sách hiểu ra rằng, chỉ có tiền không thì không đủ, bản lĩnh và thế lực cũng rất quan trọng!
Nếu không, anh chỉ là một con dê béo chờ bị làm thịt mà thôi.

Nhà họ Lâm đủ giàu có rồi chứ? Nhưng nếu không nhờ có anh, nhà họ Lâm đã đổi chủ rồi, có kiếm thêm nhiều tiền hơn thì cũng chỉ là làm công cho người ta mà thôi.

Nhưng làm thế nào để phát triển thể lực của mình, Tiêu Sách vẫn chưa nghĩ ra.

Ở nơi như nước Hoa, có những con đường không thể đi, Tiêu Sách lại là quân nhân giải ngũ, rất nhiều nơi đen tối anh không muốn đụng vào.

Anh chỉ có thể im lặng chờ đợi cơ hội.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Sách quyết định chuẩn bị dược liệu cho Thiên Diệp.

Bất cứ lúc nào Cao Cấn Băng cũng có thể gọi anh về, mà chuyện anh đồng ý giúp Thiên Diệp cai nghiện vẫn chưa làm được.

Dù sao anh cũng đã nhận của Thiên Diệp năm mươi vạn, giá cả chênh lệch nhiều như vậy, anh không thể không làm.

Vì vậy, mặc dù tinh thần Tiêu Sách hơi mệt mỏi, nhưng anh vẫn cố gắng tỉnh táo, đi khắp các tiệm thuốc lớn ở thành phố Giang Lăng, cuối cùng cũng mua đủ tất cả các vị thuốc cần để cai nghiện.

Mười vị thuốc, tổng cộng chỉ tốn bốn vạn hơn.


Những vị thuốc này đều không đắt, nhưng số lượng lại không nhiều.

Vì vậy, để mua đủ những vị thuốc này, Tiêu Sách cũng tốn không ít thời gian, đợi anh mua xong thì trời cũng sắp tối rồi.

Lúc này, điện thoại của Tiêu Sách đột nhiên vang lên.

Khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Tiêu Sách không kìm được mà ngây ra, sau đó đáy lòng trào lên chút vui mừng.

Ôn Liễu.

Đối với Ôn Liễu, Tiêu Sách luôn có chút cảm tình, đặc biệt là sau khi hai người ở cùng nhau lần trước, giữa hai người lại càng có chút mờ ám.

Mặc dù Ôn Liễu không phải là cô gái đẹp nhất mà Tiêu Sách quen biết, cô không đẹp như dì Tô, như Cao Cấn Băng, như Lâm Bán Thanh, nhưng cô cũng không tệ.

Nhưng cảm giác mà cô cho Tiêu Sách lại rất chân thực.


Hơn nữa, cô là cô gái duy nhất khiến anh cảm thấy yếu đuối trong số những cô gái mà anh quen biết, khiến Tiêu Sách nảy sinh sự thương tiếc, rất muốn bảo vệ cho cô gái này thật tốt.

Những người khác dù là Cao Cấn Thanh hay Lâm Bán Thanh, thậm chí là Trầm Y, Mân Nhi, không phải mạnh mẽ thì lại lạnh lùng, hoàn toàn không hề có cảm giác như những cô gái thời cổ đại trong lòng Tiêu Sách.

Vì vậy, khi Ôn Liễu gọi cho anh, hẹn anh tối nay cùng đi dạo bờ biển, Tiêu Sách đồng ý không chút do dự, trong lòng âm thầm nổi lên chút lửa.

Tiêu Sách kết luận cảm giác rạo rực trong lòng là phản ứng sinh lý tự nhiên, chứ không phải là cảm giác thích Ôn Liễu.

Suy cho cùng, trong lòng Tiêu Sách vẫn có một hình bóng không ai có thể thay thế, không ai có thể sánh bằng, đó chính là dì Hàn.

Kể từ lúc dì Hàn rời đi, chưa được nửa tháng mà Tiêu Sách đã ngỡ như trôi qua rất lâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.