Nếu Tiêu Sách tránh ra, vậy Ôn Liễu phải làm sao?
Cho nên hầu như Tiêu Sách đã kiềm chế cơ thể mình dừng lại, hét lớn lên một tiếng "cẩn thận", không màng mọi thứ nhào về phía Ôn Liễu rồi ôm cô vào lòng.
Sau đó, Tiêu Sách đưa lưng về phía tấn công của mũi tên, nhanh chóng lăn vòng tại chỗ!
Phập phập phập!
Nhưng cho dù là vậy, động tác của Tiêu Sách vẫn chậm hơn, dù sao thì anh cũng muốn bảo vệ Ôn Liễu trước, anh còn lo động tác của mình mạnh quá sẽ làm cô bị thương, cho nên sau cùng vẫn không tránh được hết những mũi tên đó.
Ba mũi tên nhỏ như chiếc kim thêu cắm vào lưng Tiêu Sách,
"A!"
Đến lúc này Ôn Liễu mới hét lên.
Tiêu Sách khó chịu kêu lên một tiếng, không kịp lo lắng vết thương sau lưng đã lập tức trở mình đứng dậy, trong tay cũng xuất hiện thêm hai chiếc định
sát.
Cổ tay run rẩy, phút chốc hai chiếc đinh sắt bắn ra như viên đạn, chớp mắt đã bay đến cách đó năm mét, xuyên qua kính lặn của hai bóng người kia, cắm vào trán bọn chúng không lệch chút nào.
Hai bóng người đó chợt đau đớn kêu lên rồi ngã vào trong biển, nhưng rất nhanh cơ thể bọn chúng lại nổi lên, máu tươi trên trán thấm đầy kính lặn của chúng.
Chúng đã chết rồi!
Tình huống như thế khiến Ôn Liễu càng hét chói tai hơn, suýt chút đã sợ đến ngất đi.
Trong đôi mắt cô hiện lên sự sợ hãi, cô vẫn chưa kịp phản ứng trở lại sau chuyện vừa xảy ra, cô sợ hãi nhìn hai cái xác đang bồng bềnh trên mặt biển.
Cho đến khi Tiêu Sách đau đớn kêu lên rồi đột nhiên ngã xuống, cô mới kịp phản ứng trở lại.
"Anh Tiêu Sách! Anh Tiêu Sách, anh sao vậy? Anh xảy ra chuyện gì vậy? Huhu, anh đừng dọa em, anh đừng chết mà..." Tuy Ôn Liễu rất sợ hãi, nhưng thấy Tiêu Sách ngã xuống, cô cũng lập tức nhào đến trước mặt Tiêu Sách, sốt ruột hét lớn lên.
Sắc mặt Tiêu Sách tái mét, nghiến chặt răng, cơ thể đang run rẩy dữ dội, tuy anh đã nhanh chóng đánh chết hai tên sát thủ, nhưng trên mũi tên có kịch độc và đã ngấm vào cơ thể anh.
Anh chưa kịp nhắn nhủ lời nào với Ôn Liễu thì đã ngất đi.
"Anh Tiêu Sách! Tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ!" Ôn Liễu lớn tiếng gọi Tiêu Sách, sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Nhưng cho dù Ôn Liễu có gọi như thế nào, cơ thể Tiêu Sách vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tải xanh, mạch máu nổi lên, nhìn vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Ôn Liễu bị dọa đến đờ người ra.
Một lúc sau cô ấy buộc mình phải bình tĩnh lại, sự hoảng loạn lúc này cũng không giúp được gì, tình hình của Tiêu Sách đang rất nguy cấp, cô ấy phải nhanh chóng tìm cách cứu Tiêu Sách.
Báo cảnh sát!
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Ôn Liễu, nhưng ngay lập tức đã bị cô ấy bác bỏ.
Vì cô ấy đã nhìn thấy Tiêu Sách giết người, hai thi thể kia vẫn đang trôi trên biển, nhấp nhô theo mặt sóng, nếu cô ấy báo cảnh sát liệu Tiêu Sách có phải ngồi tù không?
Ôn Liễu không chắc chắn, nhưng cô biết rằng Tiêu Sách chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Do đó, tuyệt đối không được báo cảnh sát!
Cô ấy hít một hơi thật sâu và nhanh chóng gọi cấp cứu, mặc dù không biết Tiêu Sách bị làm sao nhưng cô ấy phải đưa anh đến bệnh viện trước.
Nhưng khi bắt đầu gọi điện, cô ấy mới phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu.
Trong lúc nhất thời Ôn Liễu không biết phải làm sao, tay chân cuống cả lên, lúc này cô ấy vô cùng hối hận.
Cô ấy hối hận vì lẽ ra cô ấy không nên đưa Tiêu Sách đến bãi biển, lại càng không nên vì thổ lộ tình cảm mà đưa Tiêu Sách đến một nơi xa xôi như vậy, không chỉ xung quanh không có ai để kêu cứu mà ngay cả một chút tín hiệu cũng không có.
“Anh Tiêu Sách, anh không được xảy ra chuyện gì đó.” Ôn Liễu lo lắng đến khóc cả lên.
Cuộc gọi không thể thực hiện được, vài trăm mét xung quanh không có ai khác, Ôn Liễu chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Tiêu Sách tái xanh và đầy sự đau đớn..