Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 192: 192: Sơ Suất!





Ôn Liễu đột nhiên quỳ xuống và ngồi trước mặt Tiêu Sách, lắc mạnh Tiêu Sách, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống.

Sau khi lay Tiêu Sách một hồi, thấy Tiêu Sách vẫn chưa tỉnh, Ôn Liễu nghiến răng, lau nước mắt, khoác tay Tiêu Sách lên vai mình.

Sau đó, cô ấy cố gắng dựa vào sức của mình để đưa Tiêu Sách ra ngoài.

Không thể không nói, cơ thể của Ôn Liễu không yêu như vẻ bề ngoài, là thành viên câu lạc bộ Taekwondo của trường nên thể lực của cô ấy cũng không hề yếu.

Cô ấy cắn răng, cuối cùng cũng khó khăn kéo được Tiêu Sách lên, rồi từng bước kéo anh ra ngoài.

“Anh Tiêu Sách, anh không được có chuyện gì đâu đó, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện..” Ôn Liễu vừa nói vừa rơi nước mắt vừa khó khăn kéo Tiêu Sách ra ngoài.


Trong lòng cô ấy vô cùng hoảng loạn, lúc này cô ấy không nghĩ đến việc mình có thể chạy đến nơi lúc đầu để gọi cấp cứu.

Có lẽ ngay từ đầu cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến việc để Tiêu Sách lại một mình, lúc này cô ấy chỉ có một niềm tin duy nhất là bất luận thế nào cô ấy cũng phải đưa Tiêu Sách đi.

Một bước...!
Hai bước...!
Rốt cuộc, Ôn Liễu cũng chỉ là một cô gái, cơ thể của Tiêu Sách lại vô cùng cường tráng, cô ấy kéo cơ thể của Tiêu Sách, mỗi bước cô ấy đi gần như dùng hết sức lực, đều là vô cùng khó khăn.

Cuối cùng, sau khi kéo Tiêu Sách đi được hơn mười mét, chân của Ôn Liễu mềm nhũn, cả người ngã xuống.

A!
Ôn Liễu rên lên một tiếng, cả người bị cơ thể đang hôn mê của Tiêu Sách đè lên, hai người gần như đối mặt với nhau, cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Sách phả vào má cô ấy.

Mà hơi thở kia, lúc có lúc không.

"Anh Tiêu Sách, anh đừng chết ..."
Lúc này, Ôn Liễu đã hoàn toàn cuống lên, cô ấy muốn đứng lên lần nữa, nhưng cô ấy lại không khống chế được sức lực của mình, vì vậy cô ấy đã khiến Tiêu Sách lăn xuống một bên.

Đầu của Tiêu Sách đập mạnh xuống bãi cát, cả khuôn mặt đều là cát.

A!
Nhưng chính tình huống ngoài ý muốn này, Ôn Liễu đột nhiên nghe thấy Tiêu Sách kêu lên một tiếng.


Điều này lập tức khiến Ôn Liễu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lật cơ thể Tiêu Sách lại, Tiêu Sách khó khăn mở mắt ra, trong mắt đều là tơ máu.

Tiêu Sách đã tỉnh!
Sơ suất!
Một trong những suy nghĩ của Tiêu Sách khi anh tỉnh dậy là anh đã quá sơ suất, lại để trúng mai phục của sát thủ!
Thủ đoạn của sát thủ không quá cao siêu, tên đó lặn dưới biển, sau đó đột ngột nhảy lên tấn công anh bằng kim độc.

Tiêu Sách đã gặp phải những cuộc tấn công như vậy vô số lần, thậm chí còn bố trí tinh vi hơn như vậy nhiều.

Nhưng những lần trước, Tiêu Sách đều có thể dễ dàng phát hiện trước nguy hiểm rồi né tránh, anh chưa bao giờ bại dưới những vụ ám sát như vậy lần nào.

Nhưng lần này, đối mặt với lời tỏ tình mà Ôn Liễu định nói lúc đó, anh lại mất cảnh giác, khi cơ thể phát ra cảnh báo, anh lại không để ý, thiếu chút nữa đã phải nằm xuống!
Chất độc đó ngấm vào máu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã khiến cơ thể khỏe mạnh của Tiêu Sách lâm vào hôn mê.


Cũng may anh đã kịp thời giết chết hai tên sát thủ, xung quanh không còn một tên sát thủ nào để làm đợt tấn công thứ hai, nếu không hôm nay anh đã phải chết ở đây.

Tất nhiên, lý do chính khiến anh trúng mai phục là vì cứu Ôn Liễu.

Điều thông minh nhất của những tên sát thủ là họ biết rằng một đòn tấn công duy nhất là không chắc chắn, vì vậy họ đã phóng ra hàng chục kim độc, bao quanh toàn bộ cơ thể Tiêu Sách trong vòng vài mét.

Dù vậy, Tiêu Sách vẫn có thể né tránh.

Nhưng Ôn Liễu cũng bị kim độc vây quanh, Tiêu Sách còn có thể né tránh, nhưng một khi Ôn Liễu bị trúng độc, chắc chắn không thể cứu được.

Vì vậy, Tiêu Sách chỉ có thể từ bỏ né tránh, ôm Ôn Liễu vào trong vòng tay của anh, dùng lưng của anh để chặn kim độc cho Ôn Liễu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.