Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 244: 244: Ngây Thơ Quá Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Sách nhìn thấy người kia bỗng thoáng khựng lại, trên mặt cũng bày ra vẻ kinh ngạc.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, sát thủ dùng súng trường ám sát bọn họ lại chính là Hoàng Mãnh!
Cái tên này là muốn tìm đường chết đúng không?
Tiêu Sách đang nghĩ ngợi, Hoàng Mãnh lại hô lớn về phía Tiêu Sách: "Tiêu Sách! Có phải là ngạc nhiên lắm đúng không? Ha ha ha ha, tao đợi lâu lắm rồi cuối cùng cũng có thể chờ được tới ngày này! Ha ha, hôm nay mày, cả hai con đàn bà thấp hèn Thiên Diệp và Cao Cẩn Bằng kia đều phải chết! Ha ha ha!"
"Ra hết đi cho tôi, chỉ cần thằng đó chết, Cao Cấn Băng nhất định sẽ chạy không thoát, trước tiên giết chết nó cho tôi!" Hoàng Mãnh lạnh lùng hô một tiếng, sắc mặt của Tiêu Sách lập tức biến đổi.

Hoàng Mãnh nói xong, khuôn mặt lập tức trở nên điên cuồng.

Sau câu nói đó, Tiêu Sách nhìn thấy từ chỗ của Hoàng Mãnh lập tức xuất hiện một đám sát thủ mặc đồ đen, trên tay còn cầm theo súng ống và kiếm samurai.

Là kiếm samurai của nước Nhật!
Cùng lúc đó, ở hai bên trái phải của Tiêu Sách, thậm chí còn ở phía sau đồng loạt xuất hiện một đám người mặc quần áo màu đen.

Bọn họ đều bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, không có lấy một chút biểu cảm hay cảm xúc gì, cứ như là người máy, thật sự khiến cho người khác cảm thấy có chút cảm giác bị uy hiếp.

Tiêu Sách nghiêm mặt, lập tức nhận ra mình bị mai phục.


Hoàng Mãnh làm vẻ lóng ngóng của một tên gà mờ, hóa ra chỉ là để dụ anh tới gần mà thôi.

Cái bẫy cuối cùng chính là đám người áo đen đã mai phục sẵn này.

Tiêu Sách lập tức hiểu ra, sở dĩ Hoàng Mãnh phản bội Cao Cấn Bằng chính là bởi vì anh!
Thù hằn giữa Hoàng Mãnh với anh dĩ nhiên còn hơn cả với Cao Cấn Bằng, anh ta biết rõ thực lực của Tiêu Sách không đơn giản, dựa vào thực lực của bản thân anh ta vốn dĩ không thể
báo thù được.

Cho nên, anh ta đã tiết lộ hành tung của Cao Cấn Bằng cho đám sát thủ muốn giết cô ta,
yêu cầu đầu tiên chính là giúp anh ta giết chết Tiêu Sách.

Vì thế mới có tình huống như bây giờ.

Sau khi hiểu ra, Tiêu Sách lập tức nở nụ cười chế giễu nhìn qua Hoàng Mãnh, lạnh nhạt nói:
"Anh cho rằng như vậy thì có thể giết được tôi? Ngây thơ quá rồi."
"Ha ha ha ha, Tiêu Sách, mày cho rằng mình có cơ hội trốn sao? Hôm nay mày nhất định phải chết, còn cả Thiên Diệp nữa.


Chỉ là số của nó tốt hơn mày, tao sẽ tiếp tục đùa giỡn với nó thêm, sau đó sẽ cho nó chết sau! Còn mày, tới địa ngục trước rồi giữ một vé cho nó đi.

Kiếp sau nhớ kỹ, đừng có đối nghịch với Hoàng mãnh tao!"
"Hà hà, đối nghịch? Có phải là anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi không, dựa vào thực lực của anh cũng xứng trở thành đối thủ của tôi?" Tiêu Sách giễu cợt nói.

Hoàng Mãnh lạnh mặt, hừ một tiếng: "Đại tá, giúp tôi giết nó ngay đi.

Đây là chuyện mà ông đã hứa với tôi, đừng nói mà không giữ lời."
"Yên tâm đi Hoàng Mãnh, võ sĩ nước Nhật của chúng tôi rất xuất sắc, dĩ nhiên là nói được sẽ giữ lời.

Chuyện đã đồng ý với anh, chúng tôi nhất định sẽ làm được, anh ta chết chắc rồi!"
Một giọng nói quái gở vang lên, bên trong còn nghe được hàm ý trêu chọc và vô cùng tự tin.

"Người Nhật?"
Tiêu Sách có hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Hoàng Mãnh với ánh mắt xem thường.

Không ngờ người này lại tiết lộ tin tức của Cao Cấn Băng cho người Nhật biết.

Công nghiệp y dược của nước Nhật vô cùng phát triển, có thể nói là phát triển nhất trên thế giới.

Ngành y dược của nước Nhật chính là ngành nghề trụ cột trong nước, chiếm phần trăm cao nhất trong tổng số GDP của nước Nhật.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.