Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 305: 305: “tôi Sẽ Đợi Anh Đến Báo Thù”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lòng anh cũng bật cười chế nhạo, một cậu chủ như Quản Trạch Nguyên, thì mạnh đến cỡ nào chứ? Bây giờ anh ta đang thể hiện sự cứng rắn, nhưng cũng chỉ là miệng hổ gan thỏ mà thôi.

Anh cũng chẳng muốn nhiều lời nữa, trực tiếp đi thẳng tới, đá vào chân của Quản Trạch Nguyên.

2
Quản Trạch Nguyên muốn trốn, nhưng với sức mạnh của Tiêu Sách, làm sao có thể để anh ta trốn được, Quản Trạch Nguyên lập tức bị Tiêu Sách đá vào chân, hai chân anh ta không kiểm soát được mà quỳ xuống, quỳ trước mặt Tiêu Sách và Cố Minh.

Anh ta kêu lên một tiếng, sau đó nhận ra mình lại quỳ trước mặt Cố Minh người mà anh ta vẫn luôn khó chịu, trên mặt lập tức hiện lên sự căm phẫn.

“Mày xong đời rồi! Mày lại dám làm vậy với tao, tao muốn mày phải chết! Mày cứ chờ đó cho tao!” Quản Trạch Nguyên gào lên.

“Tôi sẽ đợi anh đến báo thù.”
Tiêu Sách nhẹ nhàng nói, sau đó không để ý tới Quản Trạch Nguyên nữa.


Nếu Quản Trạch Nguyên không nhằm vào Cố Minh, Tiêu Sách cũng sẽ không đứng ra bảo vệ Cố Minh, tất cả những gì ở đây ngay bây giờ, đều là do Quản Trạch Nguyên tự mình chuốc lấy thôi.

Đối với lời đe dọa của Quản Trạch Nguyên, Tiêu Sách hoàn toàn không quan tâm.

Anh đã đắc tội với nhiều người rồi, người muốn trả thù anh còn nhiều hơn, Quản Trạch Nguyên chẳng đáng là gì trong chuyện này, nếu ngay cả sự đe dọa của Quản Trạch Nguyên
mà Tiêu Sách cũng sợ thì anh cứ tìm một nơi nào đó để nấp là được rồi, cũng đâu cần xông ra đánh nhau, như vậy sớm đã bị người ta đánh chết rồi.

Cổ Minh nhìn Quản Trạch Nguyên đang quỳ trước mặt mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng.

Quản Trạch Nguyên này cậu không đối phó nổi anh ta từ rất lâu rồi, sau khi gia đình cậu lâm vào cảnh khó khăn, anh ta đã nhiều lần đến làm nhục cậu, vậy mà bây giờ, anh ta lại quỳ trước mặt cậu!
Cố Minh nhìn Tiêu Sách đầy cảm kích, sau đó quay lại với vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không nhìn vào Quản Trạch Nguyên.

Cổ Minh tin rằng, chỉ cần sau này cậu đi theo Tiêu Sách là được rồi, những người như Quản Trạch Nguyên, cũng không thể xúc phạm và gây rắc rối cho cậu nữa.

Quản Trạch Nguyên nhìn Tiêu Sách và Cố Minh, đều quay người lạnh lùng bỏ đi, không thèm nhìn anh ta một cái, càng khiến anh ta tức giận.

Bọn họ tỏ ra lạnh lùng bình tĩnh như vậy, thực sự khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn là chuyện bọn họ sỉ nhục anh ta.

Anh ta nắm chặt nắm đấm, răng gần như bị nghiến cho gãy ra rồi, nhưng anh ta cũng biết lúc này chỉ có một mình anh ta, không có cách nào đánh trả lại Tiêu Sách và Cổ Minh, cho nên chỉ có thể đứng dậy, lái xe rời đi.

Mà ở bên kia, Tiêu Sách đang định cùng Cổ Minh và Phương Bác rời đi.

Tiêu Sách thắng Quản Trạch Nguyên bốn trăm vạn, Phương Bác ở vòng ngoài cũng thắng được mấy chục vạn, Cổ Minh cũng đã khiến cho Quản Trạch Nguyên quỳ xuống trước mặt mình, ba người bọn họ đều rất vui vẻ, chuẩn bị đi ăn mừng.


Nhưng bọn họ chưa kịp rời đi, đã bị Úc Bội Hân gọi lại.

Úc Bội Hân đứng cách đó không xa, chứng kiến Tiêu Sách dễ dàng trừng trị một nhóm xã hội đen như vậy, lúc này ánh mắt càng sáng rực hơn, nhìn chằm chằm Tiêu Sách, giống như là muốn hiểu rõ anh.

“Tiêu Sách, tôi có thể mời anh một bữa không? Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ” Úc Bội Hân không lòng vòng trực tiếp nói thẳng.

Tiêu Sách do dự một lúc, hơi cau mày.

Mà lúc này, Phương Bác thức thời nói: “Anh Sách, anh có việc bận gì thì đi đi, em cùng với anh Cố về trước, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp”
Nói xong, anh ấy quăng cho Tiêu Sách nét mặt hiểu chuyện của những người đàn ông.

Anh ấy không đợi Tiêu Sách đáp lại, trực tiếp kéo theo Cố Minh có chút không muốn, nhanh chóng rời đi.

Tiêu Sách vẻ mặt cạn lời, chỉ có thể nhìn Úc Bội Hân, cười nói: “Được thôi, nữ thần Hàng Thành đã mời, nếu tôi mà từ chối, chắc sẽ bị đánh chết mất.”
Úc Bội Hân cười, không nói gì.


Ở vịnh Nanni có nhà hàng, Úc Bội Hân đưa Tiêu Sách lên tầng hai của nhà hàng này, phát hiện trên tầng hai này, ngoài những người mặc áo đen quần đen ra, thì không có một vị khách nào hết.

Tiêu Sách cau mày, những người mặc đồ đen đó rõ ràng đều là vệ sĩ của Úc Bội Hân, toàn bộ tầng hai của nhà hàng này được Úc Bội Hân bao hết rồi.

Tiêu Sách cũng không quan tâm, ngồi đối diện với Úc Bội Hân, vừa đánh giá dung mạo tuyệt đẹp của Úc Bội Hân, vừa suy nghĩ xem cô ta tới tìm mình, rốt cuộc là có chuyện gì.

Úc Bội Hân cũng không khiến Tiêu Sách phải suy nghĩ nhiều, sau khi gọi đồ ăn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiêu Sách, anh rất lợi hại, ÁMa Đề cũng không phải đối thủ của anh, tôi hy vọng có thể mời anh vào đội xe của tôi, và tham gia vào giải thi đấu lớn hằng năm do giới đua xe ngầm đứng ra tổ chức vào nửa tháng sau”
Tiêu Sách nghe vậy, không khỏi bất ngờ ngây ra một lúc.

Úc Bội Hân lại muốn mời anh gia nhập đội xe, tham gia vào giải thi đấu lớn hằng năm của giới đua xe ngầm, Tiêu Sách lại không hề bác bỏ lại điều này, thậm chí còn có chút vui mừng...!
Bởi vì, số tiền thưởng của cuộc thi này rất lớn!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.