Phương Bác tiếp tục nói: “Lúc đó có hàng trăm người mặc đồ đen vây quanh một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đến đón dì Hàn.”
“Lúc đó em cảm thấy người đàn ông trung niên đó rất khôi ngô tuấn tú, giống như ngôi sao điện ảnh vậy hơn nữa phong độ ngời ngời, nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả ông Triệu cũng kém xa!”
“Ngoài ra, hình ảnh để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho em chính là thái độ của người đàn ông trung niên đó đối với dì Hàn, trực tiếp khom lưng quỳ gối hận không thể quỳ rạp trên mặt đất để dì Hàn giẫm lên ông ta bước lên xe, giống như như nô tài trong phim cổ trang vậy!”.
Nói xong Phương Bác hít sâu một hơi: “Em chỉ nhớ được như vậy thôi.”
Tiêu Sách nghe xong, nhanh chóng suy xét một chút, dựa theo những gì Phương Bác kể lại, thân phận thực sự của dì Hàn, có lẽ là rất đáng sợ.
Mà Tiêu Sách vừa mới giải ngũ, dì Hàn đã biết tin rồi, thậm chí còn vội vàng quay về trước Tiêu Sách để đợi anh, cũng vừa vặn chứng thực điều này.
Ngoài ra, dì Hàn đã từng nói qua, trình độ của Tiêu Sách quá thấp, lúc đó anh cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, chỉ e đứng ở góc độ của dì Hàn, trình độ của Tiêu Sách quá thấp.
Tiêu Sách hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Chỉ dựa vào một chút tin tức này về Thủ đô Yên Kinh, căn bản không thể nào tìm được gì Hàn, vẫn phải đi gặp Ngụy Nam Diễm!”
Phương Bác gật gật đầu: “Anh Sách, anh thật sự không phải lo lắng quá đâu, chắc chắn dì Hàn không sao cả, dì ấy chắc hẳn là con gái của một gia đình quyền quý, cho dù hai chúng ta có xảy ra chuyện gì thì dì Hàn cũng không sao cả.”
“Hơn nữa, em nói thật, nếu dì Hàn đã muốn một mình rời đi, vậy chúng ta muốn tìm được dì ấy, chỉ e rất khó khăn.”
Tiêu Sách nghe vậy thì nhíu mày, anh làm lại không biết điều này chứ, nhưng dù chỉ có một chút hy vọng anh cũng muốn thử một chút.
Tiếp sau đó, Tiêu Sách để cho Phương Bác đi nghỉ ngơi còn mình thì đến nhà dì Hàn, cẩn thận tìm kiếm manh mối mà dì Hàn có thể lưu lại.
Nhưng mãi đến khi trời sáng, Tiêu Sách cũng không phát hiện ra cái gì cả.
Hy vọng cuối cùng của anh, đặt hết trên người Ngụy Nam Diễm!
Ăn sáng xong, hai người bắt taxi đến một cửa hàng sửa chữa ô tô cách đó mười kilomet, tìm người bạn thân của Phương Bác.
Quy mô của cửa hàng sửa chữa ô tô này không nhỏ, mới sáng sớm đã rất nhộn nhịp, Tiêu Sách nhìn thấy nhiều ô tô hạng sang, được đưa đến đây ở tân trang, bảo dưỡng và tu sửa.
Nhưng Phương Bác mang anh dạo qua một vòng cũng không tìm được người mà bọn họ muốn tìm.
“Thật khó hiểu, sao lại không có ở đây chứ...”.
Phương Bác lẩm bẩm nói, sau đó tới trước mặt một thợ sửa chữa ở trong góc nói: “Bác Trần, Minh sao không ở đây vậy? Thằng nhóc kia đi đâu rồi ạ?”
Người gọi là Bác Trần kia nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ông ấy lau dầu trên tay, thấp giọng nói: “Thì ra là Tiểu Bác à, Minh xảy ra chút chuyện rồi, cho nên tạm thời vẫn chưa tới làm, nếu cậu muốn tìm cậu ấy thì buổi chiều thẳng đến.”
Phương Bác nghe vậy liền cau mày: “Bác Trần, cháu có việc gấp phải tìm Minh, cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Thằng nhóc cậu đừng hỏi nữa, mau về đi, chiều lại tới.” Bác Trần ra hiệu cho Phương Bác nhanh chóng rời đi.
Phương Bác sắc mặt lạnh lùng nói: “Bác Trần, rốt cuộc Minh đã xảy ra.
chuyện gì rồi? Lúc trước Minh giúp đỡ bác không ít, bác đừng thờ ơ như vậy chứ.”
“Nếu như bác không nói Minh xảy ra chuyện gì, vậy bác nói cho cháu biết cậu ấy đang ở đâu là được rồi, cháu tự đi tìm cậu ấy.”
Bác Trần nghe vậy, vội vàng la lên: “Thằng nhóc cậu sao lại cố chấp như vậy chứ!”
Nói xong, ông ấy đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, lần nữa hạ thấp âm lượng nói: “Thằng nhóc đó tính tình nóng nảy đập vỡ xe của anh Dương, anh Dương đang dẫn người chặn ở dưới ký túc xá của cậu ấy.”
“Cậu đừng qua đó mà trước thêm phiền phức nữa, bằng không cậu cũng biết tình tính của anh Dương rồi đó, chuyện này rất khó giải quyết, cậu nhanh đi về đi.”