*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn nữa, cho dù không nói đến những việc này, giữa anh và Ôn Liễu, Trầm Y, cũng có chút quan hệ mờ ám...
Vì vậy, Tiêu Sách cảm thấy bản thân mình không có tư cách nói Phương Bác, thậm chí trong lòng anh còn âm thầm tìm lý do cho bản thân mình, có lẽ đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới như vậy...
Tiêu Sách không chơi đến quá khuya, chuyển hai trăm vạn cho Cố Minh, bảo cậu ngày mai đi lấy lô dép lê đó, chuyển thẳng qua Châu Phi bằng đường biển, sau đó anh về nhà nghỉ ngơi.
Để vận chuyển lô dép lê đó sang Châu Phi bằng đường biển cần khoảng một tháng.
Tiêu Sách nghĩ một tháng sau, nếu có thời gian, có lẽ anh sẽ đến Châu Phi một chuyến. Lô dép lê đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của anh, kiểm được tiền nhiều hay ít chỉ là thứ yếu, quan trọng là mở rộng giao dịch với bộ lạc Địch Duy, như vậy sau này mới có thể kiếm tiền nhiều, và phát triển điểm mấu chốt trong kế hoạch của Tiêu Sách.
Còn nếu anh không có thời gian, Cổ Minh và Phương Bác hiển nhiên là không thể nào kiểm soát được cục diện ở Châu Phi...
Có lẽ, đến lúc nên gọi Thuỷ Ma và Hổ Tử đến rồi...
Ngày hôm sau, Tiêu Sách nhận được tài liệu mà Úc Bội Hân gửi cho anh, trong tài liệu là thông tin về giới đua xe ngầm và mười cung đường trong cuộc đua hằng năm.
Và cả thông tin về đối thủ của anh.
Dù sao tiền thưởng của cuộc đua hằng năm cũng lên đến hàng trăm triệu đô, cho dù tất cả kế hoạch của Tiêu Sách đều thuận lợi, thì cũng cần rất lâu mới có thể kiếm được số tiền lớn như thế này.
Vì vậy, Tiêu Sách cũng khá để tâm đ ến việc này.
Tiêu Sách làm tổ trong nhà cả buổi sáng, tìm hiểu về tình hình của mười cung đường.
Còn về thông tin của đối thủ, Tiêu Sách không để tâm lắm. Đối với anh, đối thủ không hề quan trọng, quan trọng là bản thân anh có thể lái tốt hay không. Anh tin rằng nếu không có gì ngoài ý muốn, món tiền thưởng này sẽ lấy được rất dễ dàng.
Đến chạng vạng tối, Tiêu Sách nhận được điện thoại của Trầm Y.
Trầm Y hẹn anh tối nay đến nhà cô ăn cơm, đây là việc anh đã từng hứa với cô, vì vậy Tiêu Sách không hề do dự, sửa soạn một chút rồi đi đến nhà mới của Trầm Y.
Nhà mới của Trầm Y nằm trong khu chung cư Kim Liên của trung tâm thành phố Giang Lăng.
Đây là do nhà họ Lâm bồi thường cho cả nhà Trầm Y. Lúc đó, Lâm Minh Châu chỉ vì một chén canh gà mà xảy ra tranh chấp với hai mẹ con Trầm Y, chủ nhân của nhà họ Lâm, Lâm Vân vì muốn Tiêu Sách chữa trị cho ông cụ Lâm nên đã bồi thường căn nhà này cho Trầm Y.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Sách đến đây, đột nhiên phát hiện hoàn cảnh ở đây không tệ, mặc dù không phải là khu chung cư tốt nhất thành phố Giang Lăng, nhưng cũng là một trong những khu chung cư tốt nhất rồi.
Đến bây giờ, Tiêu Sách vẫn còn ở trong khu ổ chuột tồi tàn lạc hậu, khiến anh cũng hơi muốn mua một căn nhà ở đây.
Nhưng rất nhanh Tiêu Sách đã bỏ qua suy nghĩ này. Mặc dù anh thắng được bốn trăm vạn từ Quản Trạch Nguyên, những ném lô dép lê kia ra, anh cũng chỉ còn lại hai trăm vạn.
Mà ở đây, hai trăm vạn chỉ có thể mua được một căn phòng.
“Vẫn là nên đợi đến lúc lấy được tiền thưởng của cuộc đua hằng năm đi rồi nói.” Trong lòng Tiêu Sách nghĩ.
Rất nhanh, anh đã đến trước cửa nhà Trầm ĩ. Trầm Y và bố Trầm, mẹ Trầm đã đợi anh từ
lâu rồi, thấy anh đến thì nhiệt tình mời anh vào.
“Tiêu Sách, bác vẫn luôn muốn gọi cháu đến nhà ăn bữa cơm để cảm ơn con cho đàng hoàng, nhưng Tiểu Y luôn nói là cháu bận, vẫn chưa có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng mời được cháu đến rồi.”
Tiêu Sách ngồi lên sofa, mẹ Trầm nắm lấy tay anh, vẻ mặt ân cần nói.
Tiêu Sách tiếp lời: “Bác gái, cháu cũng muốn đến thăm hỏi hai bác từ lâu rồi, nhưng thời gian trước đúng là do cháu quá bận.”
“Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi. Tiêu Sách, cháu cứ trò chuyện với Tiểu Y trước, hôm nay bác gái sẽ nấu nhiều món ngon cho cháu, lúc ăn chúng ta nói tiếp.”
Nói xong, mẹ Trầm ra hiệu cho bố Trầm, cưỡng ép kéo bố Trầm vào phòng bếp, còn đóng cửa phòng bếp lại.
Trong cả căn phòng khách đột nhiên chỉ còn lại Tiêu Sách và Trầm Y.