Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 317: Là ai chọc ai cơ chứ?



“Cô... Cô câm miệng!” Ôn Liễu tức giận trừng mắt. 

“Haha, bé con Ôn Liễu, dù sao em cũng là người đẹp có tiếng ở thành phố thương mại chúng ta, em tìm bạn trai dù cho không phải là người trong thành phố cũng không thể tìm người nghèo rớt mồng tơi vậy chứ? Chuyện này mà để bố mẹ em biết được thì bọn họ sẽ thất vọng lắm đấy, mà cho dù em không tìm được thì chị đây cũng có thể giới thiệu cho em mà.” 

Dư Vi vẫn không định buông tha cho Ôn Liễu, ngả ngớn nói. 

Tiêu Sách nhướng mày, có chút không vui, người phụ nữ này nghe thì như đang nói Ôn Liễu nhưng thật ra từng câu từng chữ đều như đao đâm lên người Tiêu Sách. 

Anh không nói một câu nào cả, là ai chọc ai cơ chứ? 

Ngay khi Tiêu Sách định đáp lại, Ôn Liễu lại tức giận trước, nghiến răng nói: “Dư Vi, cô câm miệng cho tôi! Cô quản cho tốt bản thân mình trước đi, Ôn Liễu tôi muốn kiếm ai làm bạn trai chẳng liên quan thá gì đến cô cả! Còn nữa, anh Tiêu Sách rất tốt, còn tốt hơn bạn trai cô gấp trăm lần!” 

Nói xong, Ôn Liễu ôm chặt tay Tiêu Sách hơn nữa. 

Tiêu Sách nhất thời cảm thấy vô cùng cảm động, anh biết Ôn Liễu là một cô gái có tính cách mềm mỏng, không thích tranh cãi với người khác, bản thân cũng có phần sợ Dư Vi. 

Nhưng mà bây giờ, cô ấy lại vì Tiêu Sách mà không hề do dự đáp trả lại Dự Vi. 

Có thể tưởng tượng được cô ấy chắc chắn đã lấy hết can đảm của mình, cô ấy có thể chịu đựng chuyện Dư Vi bắt nạt, làm nhục mình, nhưng lại không cách nào chịu đựng được chuyện Dư Vi nói những lời như vậy với Tiêu Sách, 

Quả nhiên, Ôn Liễu nói những lời đó xong, sắc mặt của Dư Vi lập tức trở lên khó coi. 

“Con nhóc thối này, tôi thấy da cô lại ngứa ngáy rồi đấy!” Cô ta lạnh lùng nói. 

“Cô đừng quên, nhà cô cần có sự giúp đỡ của gia đình tôi mới có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn! Cô dám nói với tôi như vậy, tôi kêu bố tôi thu hồi lại hợp đồng thì công ty nhà cô sẽ đóng cửa ngay đấy!”. 

Ôn Liễu nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên hoảng hốt, nhưng cuối cùng chỉ cắn chặt môi, không nói gì. 

Dư Vi lạnh lùng nói tiếp: “Hai nhà chúng ta cũng xem như quen biết mấy đời, em cũng là chị đây nhìn lớn lên, bây giờ vì một người đàn ông lại có thể nói những lời này với chị, đừng nói là chị không cho em cơ hội, chỉ cần bây giờ em nhận lỗi với chị, sau đó khiến tên đàn ông này cuốn xéo, chị đây sẽ tha thứ cho em, nếu không.” 

Dư Vi mặt mày trêu tức, nói: “Nếu không, vậy đừng trách nhà chị hủy hợp đồng, bỏ hợp đồng!” 

“Cô!” 

Ôn Liễu tức giận không thôi, không ngờ Dự Vi thật lấy chuyện này ra uy hiếp cô ấy. 

“Em nghĩ cho kỹ, chị cũng là vì tốt cho em mà thôi, với tài sắc của Ôn Liễu em đây, ngoại trừ bốn người đẹp của Giang Lăng ra thì còn ai có thể đè đầu cưỡi cổ em được? Chỉ cần em bằng lòng mà nói, đáp cậu ấm trong thành phố thương mại Giang Lăng còn không phải là để cho em chọn sao? Cần gì gửi thân cho tên khố rách áo ôm này?”. 

Dư Vi cười trêu tức: “Hơn nữa theo chỉ được biết, Lâm Mặc nhà họ Lâm có ý với em, nhà họ Lâm là gia tộc đứng đầu trong thành phố thương mại Giang 

khăn của gia đình em bây giờ, còn xem là khó khăn gì nữa?” 

“Sao hả? Nếu như em muốn, thì chị đây có thể làm cầu nối giúp em, nếu tên khố rách áo ôm này không đồng ý chia tay với em, dám quấn lấy em thì chị có thể giúp em giải quyết. Nhưng mà chị nghĩ, đến lúc đó cũng chẳng cần chị đây ra tay, Lâm Mặc chắc chắn sẽ khiến cho hắn cuốn gói.” 

“Cô câm miệng!” 

Ôn Liễu kìm nén sự tức giận trên khuôn mặt: “Nếu cô thích, cô có thể tự mình kết hôn với Lâm Mặc!” 

“Hừ, đúng là không biết đến lòng tốt của người ta.” 

Dư Vi cười lạnh nói, sau đó nhìn sang Tiêu Sách, lạnh lùng nói: “Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc anh cho em Ôn Liên uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Tôi nhìn thế nào cũng không ra được anh có chỗ nào tốt, không đẹp trai, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao, nếu anh thức thời thì chủ động rời xa em Ôn Liễu đi, 

miễn cho đến khi Lâm Mặc nhà họ Lâm đ ến thấy anh thân thiết với Ôn Liễu như vậy sẽ chết rất thảm.” 

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau cút đi, vừa đến đã thấy cô ăng ẳng như chó sủa, thật sự rất ảnh hưởng đến tâm trạng. Tôi nói này bà thím, nếu cô nhàn rỗi đến mức ấy thì không bằng nghĩ xem chăm sóc bản thân mình thế nào đi, ít nhất cũng không cần phải thoa một lớp phấn dày cộp như vậy ra ngoài, ngay đến không khí cũng toàn bụi phấn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.