*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Sách nhàn nhạt mở miệng nói, tuy là anh không tức giận vì mấy lời nói đó của Dư Vi, nhưng bị xem thường như vậy vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái, tự nhiên cũng không nể mặt cô ta.
Hơn nữa tuy là lần này anh đến đây chỉ giả là “bạn trai” của Ôn Liễu, nhưng Dư Vi liên tục kêu Ôn Liễu bỏ anh, tìm người đàn ông khác, trong lòng Tiêu Sách cũng rất khó chịu.
Dư Vi tức giận đến đỏ mặt tía tai, đang định nói...
Tiêu Sách đã nói trước: “Cô đừng nói nữa, cô vừa mở miệng là trong không khí lập tức có mùi thối, thực sắp không chịu nổi nữa rồi! Cũng không biết trước khi đến đây cô ngậm cái gì nữa, vẫn nên về nhà đánh răng lại đi, nếu không thối đến tên khố rách áo ôm như tôi lại thổi đến cả chỗ cậu ấm con nhà giàu Lâm Mặc trong lòng cô thì không hay cho lắm.”
Nói xong, Tiêu Sách nhìn về phía Ôn Liễu, cười nói: “Ôn Liễu, chúng ta vào trong đi, ít tiếp xúc với người phụ nữ này thôi, cô ta ngưỡng mộ em, đố kỵ em đẹp hơn cô ta, dáng người cũng ngon hơn cô ta, tính cách lại tốt hơn cô ta, dù sao cũng tốt hơn cô ta nhiều.”
Ôn Liễu nghe xong mặt mày lập tức đỏ đến mang tai, xem như đây là Tiêu Sách đang khen cô đi.
Nhưng những lời này lại chọc giận Dư Vi, cô ta bị mấy câu của Tiêu Sách chọc cho tức, không chỉ nói cô ta mồm thôi, còn gọi cô ta là bà thím, cười nhạo cô ta trang điểm dày, sau khi nói cô ta mồm thổi xong, còn nói cô ta không bằng Ôn Liễn nữa, thực sự chọc cô ta tức đến không xong rồi!
Nếu không phải là không mang theo vệ sĩ cô ta đã không nhịn mà cho vệ sĩ lên xử Tiêu Sách một trận rồi.
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh đứng lại cho tôi! Tên kia, anh cho rằng anh là ai chứ, anh dám nói những lời như vậy
với tôi!”
“Cô là ai? Cô là đầu trâu mặt ngựa ở âm phủ? Hay là hắc bạch vô thường? Nói tóm lại cô ít lấy mặt mình ra dọa người đi, lớn lên xấu xí cũng không phải là lỗi của cô, nhưng ra để dọa người khác là cô không đúng, may mà gan tôi lớn nếu không đã bị cô dọa đến nhập viện luôn rồi?”
"Anh!” Dư Vị tức đến toàn thân phát run.
“Anh gì mà anh? Cô nói xem con người của cô, cầm mặt không có mặt, cần não cũng chẳng có não, nói đi nói lại cũng chỉ biết anh anh anh, cô sống cần bao nhiêu dũng khí vậy? Nếu tôi mà là cô sớm đã tự dùng nước tiểu của
mình dìm đến chết đuối rồi, sống cũng chỉ tốn lương thực, chết lại chẳng khác nào cứu vớt thế giới.”
“Anh!”
Dư Vi sắp phát điên rồi, dù sao cô ta cũng là một đại tiểu thư, bình thường mắt cao hơn đầu khinh thường người khác, làm sao có thể đến miệng Tiêu Sách lại thành ra như vậy được.
Cô ta hít sâu một hơi, ngực phập phồng, tức giận đến mức muốn đánh
người.
Có điều tuy rằng Trần Sách không tính là thân hình cao ráo, nhưng cũng thuộc dạng cường tráng hơn người, anh cao đến một mét tám, cũng đủ để Dư Vi không dám động tay động chân rồi.
Cô ta chỉ tay, chỉ đến run rẩy nghiến răng nói: “Anh đợi đấy cho tôi! Anh dám nói tôi như vậy, anh đợi đấy cho tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả giá!”
“Còn cả cô nữa Ôn Liễu, cô được lắm, tên đàn ông không ra gì này dám làm vậy với tôi thì cô cũng phải trả giá!”
“Ngu ngục!”
Khóe miệng của Tiêu Sách cong lên, cũng lười để ý đến người đàn bà điên như Dư Vi, nắm tay Ôn Liễu đi vào khách sạn Fila, để lại Dư Vi đang điên cuồng dậm chân tại chỗ.
“Anh Tiêu Sách... em không ngờ miệng anh lại cay độc đến vậy.”
Vào thang máy, Ôn Liễu không khỏi nhếch miệng cười, nhớ đến Dư Vi cuối cùng bị Tiêu Sách chọc giận đến mức toàn thân phát run, cô ấy lại cảm thấy hít thở không thông.
Dư Vi lớn hơn cô ấy mấy tuổi, từ nhỏ đã thích bắt nạt cô ấy, thích cướp đồ của cô ấy, bây giờ cũng xem như Tiêu Sách trả được thù cho cô ấy rồi.
Có điều nhớ đến uy hiếp sau cùng của Dư Vi, Ôn Liễu không nhịn được mà cau mày liễu.
“Không gây phiền phức đến nhà cô đấy chứ? Nhà Dư Vi hình như có quan hệ hợp tác với nhà cô?” Tiêu Sách thấy Ôn Liễu chau mày thì mở miệng nói.
Ôn Liễu lắc đầu: “Không sao, cho dù nhà Dư Vi không đến gây sự thì rắc rối nhà em cũng không dễ gì giải quyết đến vậy, đi bước nào tính bước đó thôi.”