Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 325: Sẽ không có một màn mất mặt lớn như vậy!



Những lời nói ngạo mạn của Tiêu Sách ngay lập tức kéo đám đông đang sững sờ quay lại. 

Sau đó, tất cả mọi người đều cau mày, nhìn Tiêu Sách rất khó chịu, muốn trực tiếp lao lên võ đài, đánh cho Tiêu Sách một trận. 

Theo quan điểm của họ, chiến thắng của Tiêu Sách không gì khác ngoài may mắn! 

Rõ ràng Từ Huy chiếm ưu thế tuyệt đối, đè ép Tiêu Sách, chỉ thiếu chút nữa đã đánh Tiêu Sách ngã xuống đất, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp. 

Nhưng khi Từ Huy đang sơ suất, Tiêu Sách vừa vặn ngã xuống, đúng lúc hất Từ Huy, khiến Từ Huy mất thăng bằng, ngã xuống đất. 

Sau đó, Tiêu Sách mới giẫm loạn một hồi rồi chiến thắng đầy nham hiểm. 

Nếu đấu lại lần nữa, họ tin rằng Tiêu Sách sẽ không bao giờ có được may mắn như vậy, cho dù có đầu lại mười lần, họ cũng cảm thấy Từ Huy sẽ không bao giờ thua dù chỉ một lần. 

Mà Tiêu Sách, người đã chiến thắng nhờ may mắn, lại kiêu ngạo như vậy! 

Còn nói họ đều là những tên khốn? Điều này lập tức khiến họ vô cùng bức xúc, mọi người đều xoa tay chuẩn bị, mong muốn được đích thân đánh thắng Tiêu Sách. 

"Sao nào? Các người không hài lòng à? Tôi đã thắng, không phục cũng không làm được gì? Không thì đến thách đấu tôi đi. Hai trăm vạn một trận, không lừa già dối trẻ, chỉ cần dám lên, tôi dám đánh các người tè ra quần!" 

Tiêu Sách lại bắt đầu diễn kịch, dáng vẻ kiêu ngạo, sau khi nói xong, anh thở hổn hển hai lần. 

Sau đó, anh mở miệng nói: "Tuy nhiên, các người đừng vội thách đấu tối trước, đợi tôi thu tiền rồi đến, nếu không tôi sợ các người đều sẽ bội ước, không chịu nhận thua!" 

Nghe anh nói như vậy, mọi người đều cảm thấy Tiêu Sách chỉ đang nhân cơ hội để nghỉ ngơi. 

"Hừ! Chàng trai, anh kiêu ngạo cái gì? Đợi lát nữa tôi sẽ dạy anh một trận, anh cũng chỉ là nhờ may mắn thôi. Tuy rằng tôi không giỏi bằng cậu Từ, nhưng đánh thắng anh thì tôi vẫn đủ sức!" 

Lúc này, một thanh niên mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo. 

Đầu tiên, Tiêu Sách làm bộ rối rắm, sau đó anh nói: "Anh có chắc là muốn thách đấu với tôi không? Chính anh đã nói rằng anh không mạnh bằng cậu Từ, cũng dám thách đấu với tôi, muốn chết sao? Tôi thấy hay là bỏ đi, tôi không muốn lấy tiền của anh vì anh quá yếu..." 

Tiêu Sách nói xong, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy anh chột dạ. 

Người đó lập tức cười giễu cợt, nói: "Đừng nói nhảm nữa! Không phải anh vừa nói hoan nghênh những ai thách đấu với anh sao? Bây giờ tôi thách đấu anh, chẳng lẽ anh không dám nhận? Nếu anh sợ thì quỳ xuống tự nhận mình là đồ rác rưởi, rồi đem hai trăm vạn thắng được cút đi, chúng tôi coi thường anh!" 

"Hừ! Anh dám khích tôi, tốt lắm, chờ tôi thu tiền xong, tôi sẽ đánh với anh!" 

Tiêu Sách nói lớn tiếng, vẻ mặt thấy chết không sờn, sau đó nhìn về phía Từ Huy, khuôn mặt đã sưng lên như búi tóc, sắc mặt của anh ta lại càng thêm xấu. 

Anh duỗi tay nói: "Cậu Từ, kỹ năng của cậu không bằng người khác, bây giờ đưa tiền đi, hai trăm vạn!" 

Câu nói của Tiêu Sách khiến Từ Huy suýt nữa phải phun máu, trong lòng rất hận, nếu không phải muốn tỏ ra đẹp trai mà bất cẩn thì anh ta đã thắng rồi. 

Sẽ không có một màn mất mặt lớn như vậy! 

Lúc này, anh ta chỉ muốn lột da rút gân Tiêu Sách, nhưng bây giờ, anh ta không còn sức chiến đấu lại, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. 

"Chỉ có hai trăm vạn, tôi sẽ không quyt nợ! Chờ tôi nghỉ ngơi xong, tôi sẽ đầu lại với anh!" 

Sau đó, Từ Huy lấy điện thoại di động ra chuyển hai trăm vạn cho Tiêu Sách, vẻ mặt tối sầm lại, nhưng anh ta chỉ có thể tạm thời băng bó vết thương, khôi phục sức lực. 

Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi khôi phục sức lực, anh ta muốn tìm lại tất cả mặt mũi bị ném đi vừa rồi. 

Anh ta muốn dùng đế giày cọ mạnh vào mặt Tiêu Sách! 

“Anh nên chịu đựng lâu một chút, đừng thua người khác, chờ tôi tự đến báo thù!” Từ Huy nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn Tiêu Sách lần nữa đứng trên võ đài. 

Trước mặt Tiêu Sách là người thanh niên vừa nói muốn thách đấu anh. 

Người thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, không cường tráng bằng Từ Huy, nhưng cũng không gây như Tiêu Sách, anh ta xoa hai tay, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Sách. 

Anh ta tên là Phạm Hưng, không học Taekwondo một cách bài bản như Từ Huy, nhưng anh ta cũng đã học Tán thủ một khoảng thời gian. 

Theo suy nghĩ của anh ta, lúc này, Tiêu Sách đã suy yếu sức lực, đừng nói là anh ta, dù là một người trưởng thành hơi cường tráng cũng có thể đánh bại Tiêu Sách. 

Lúc này, anh ta đi lên, không chỉ có thể thắng được hai trăm vạn tiền cược, còn có mặt mũi trước mặt mọi người. 

Dù sao, anh ta cũng muốn nhận được tiếng la hét của mọi người giống như Từ Huy đã được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.