Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 330: “Tôi cũng đăng ký!”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói này hoàn toàn là đang khiêu khích. 

Quả nhiên, đám người dưới dài vốn đang phẫn nộ, bị Tiêu Sách kích thích đến càng phẫn nộ 

hơn. 

Lý Lâm cắn răng cắn lợi nói: “Mày bớt ngạo mạn đi! Với chút thực lực đó của mày, có tư cách gì để ngạo mạn chứ, nếu vệ sĩ của tao mà ở đây, một quyền là có thể xử lý mày rồi!” 

Tiêu Sách nghe thấy, đầu tiên là nhìn Lý Lâm một cách khinh thường, sau đó trong mắt anh xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình còn có thể lừa thêm chút tiền. 

Anh đột nhiên cười nói: “Bản thân anh không được, thì muốn lấy vệ sĩ của anh ta để hù dọa tôi à? Tôi sợ quá... Nhưng mà... hôm nay ông đầy cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh, tôi chính là vô địch, cho dù các người đó đem hết vệ sĩ của các người ra, ông đây vẫn là vô 

địch!” 

Nói xong, anh liếc nhìn một vòng, kiêu ngạo nói: “Tôi ở đây chờ, các người đi gọi vệ sĩ của các người đi, cược một trận hai trăm vạn, bao nhiêu trận ông đây cũng tiếp hết! Hôm nay nếu không đánh thắng đám yếu ớt các người đến nghi ngờ cuộc đời, Tiêu Sách tôi không phải là ông cụ của các người!” 

“Nhóc con, mày đang tự tìm cái chết đấy!” 

“Ha ha, nói nhiều lời nhảm nhí làm gì, không dám thì rụt lại, dám thì chuẩn bị tiền, sau đó đến đây đăng ký với tôi, hôm nay có bao nhiêu trận tôi cũng tiếp hết. Nhưng mà... một khi đã đăng ký rồi thì không thể rút lui đâu đấy. Đương nhiên, nếu các người thật sự không cần mặt mũi, tôi cũng không còn cách nào khác!” 

“Mẹ nó, đã sức cùng lực kiệt rồi, còn ngạo mạn như vậy!” 

“Đây là mày nói đấy nhé, tìm vệ sĩ cũng được phải không? Mày đợi đó, tạo lập tức gọi vệ sĩ của tao đến, đánh chết mày!” 

“Mẹ nó, tôi đi tìm vệ sĩ của bố tôi, chắc chắn có thể đánh chết tên nhóc này, làm người phải có chí khí, hôm nay không khiến thằng nhóc này nằm xuống, mặt mũi chúng ta sẽ mất hết!” 

“Hừ! Đăng ký đúng không? Tao đăng ký, tạo nói trước với mày, một khi chúng tao đăng ký rồi, cho dù mày có thua một trận thì vẫn phải tiếp tục trận thứ hai! Thua một trận mất hai trăm vạn đấy!” 

Lời của Tiêu Sách khiến tất cả mọi người đều phấn khích lên, nếu bảo bọn họ tự mình lên đảnh với Tiêu Sách, bọn họ không có lòng tin, lại càng không muốn bị đánh. Nhưng nếu có thể để vệ sĩ lên, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều tin rằng vệ sĩ của mình sẽ có thể dạy dỗ Tiêu Sách một trận nên thân. 

“Tôi đăng ký!” 

“Tôi cũng đăng ký!” 

“Tính luôn cả tôi, vệ sĩ của bố tôi sẽ tới ngay!” 

Trong một tiếng đồng hồ, ai ai cũng giành nhau muốn vệ sĩ của mình đánh với Tiêu Sách một trận, không ai chịu nhường ai. 

“Đừng ồn nữa, anh ta chỉ có một mình, đánh anh ta vài trận hay đánh một trận cũng chẳng có gì khác biệt, cứ để tôi và Lý Lâm gọi vệ sĩ đến đánh với anh ta là được rồi.” 

Lúc này, Từ Huy đã đánh thua Tiêu Sách trước đó đột nhiên mở miệng nói. 

Sau khi anh ta nói, những người khác bỗng nhiên im miệng, trên mặt tỏ vẻ hơi tiếc nuối, dù sao trong mắt bọn họ, đây là một cơ hội tốt để kiếm tiền. 

“Nhóc con, xem như mày may mắn, nếu không phải do cậu Từ mở miệng, hôm nay bọn tao nhất định đánh mày hết một lượt!” 

“Cậu Từ, tính luôn cả tôi.” 

Lúc này, Phạm Hưng cũng mở miệng nói, trước đó anh ta cũng thua Tiêu Sách, thua đến rất không phục, bây giờ có thể lấy lại mặt mũi, đương nhiên anh ta cũng muốn góp vào một tay. 

“Được, vậy thì ba chúng ta tìm người đến đánh ba trận với anh ta!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.