*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh sau đó cô hít sâu một hơi nói: "Bố, anh Tiêu Sách là do con đưa đến, bây giờ anh ấy xảy ra chuyện con không thể không quan tâm được, còn muốn con phủi sạch quan hệ với anh ấy à! Bố luôn dạy con, lùi một bước là trời cao biển rộng, không nên đắc tội với người khác, chuyện gì cũng nên nhường nhịn, bố vẫn luôn làm một tấm gương cho con, nhưng với tình hình của nhà chúng ta thì do dù là bố tiếp tục nhường nhịn, lùi bước thì chắc chắn có thể chuyển biến tốt được sao? Chẳng qua là chúng ta tự lừa gạt bản thân mà thôi!"
"Theo con thấy thì trên thế giới này có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn là việc kinh doanh! Kinh doanh phá sản thì phá sản, con gái sẽ cùng bố mẹ sống cuộc sống đơn giản bình dị của người bình thường, nhưng nếu như hôm nay con không qua đó mà chọn cắt đứt quan hệ với anh Tiêu Sách, vậy thì con sẽ không có cách nào tha thứ được cho bản thân mình, cả đời này sẽ sống trong sự tự trách!"
"Cho nên bố à, con xin lỗi, con nhất định phải đi qua đó! Cho dù bởi vì vậy mà đắc tội với phần lớn các cậu ấm của thương hội ở Găng Lăng, con cũng phải đi! Con không thể để anh Tiêu Sách tự mình đổi mặt được, anh ấy là do con gái bố đưa đến, cũng là... Người trong lòng của con gái bố, vậy nên, bố đừng cản con nữa."
Nói xong, Ôn Liễu lại hít sâu một hơi nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ôn Gia Phàm.
Cơ thể của Ôn Gia Phàm run rẩy, rõ ràng là ngờ con gái sẽ nói với mình những lời như vậy, nhìn sự cố chấp và kiến nghị trong mắt con gái, ông ấy đột nhiên thở dài một cái.
Ông ấy buông tay Ôn Liễu ra, xúc động nói: "Thôi... Bố chẳng qua cũng chỉ là kéo hơi tàn mà thôi, cho dù không đắc tội người khác, cầu xin người khắc khắp nơi thì cũng chỉ khiến việc kinh doanh của nhà cũng ta phả sản chậm hơn một chút mà thôi, ai ai cũng muốn nuốt trọn nhà chúng ta, vậy thì cứ để bọn họ nuốt đi..."
"Con đi đi." Ôn Gia Phàm đột nhiên trở nên rất thoải mái.
"Bố..."
"Đi đi, chỉ hy vọng người con tìm lần này thật sự đối xử tốt với con, vậy thì cho dù sau này không làm kinh doanh, cả nhà chúng ta vẫn có thể sống đơn giản hạnh phúc..."
"Bố, bố yên tâm đi, anh Tiêu Sách là người rất tốt!"
Nói xong, Ôn Liễu cắn chặt bờ môi, kiên định quay người chạy về hướng hội trường phụ.
Ôn Gia Phàm thở dài một cái, nhìn cảnh tượng náo nhiệt của hội trường chính, đột nhiên cảm thấy bản thân có vẻ vô cùng dư thừa ở đây, dường như là bị cho ra rìa vậy.
Ông ấy cười một tràng: "Bỏ đi, đây có thể sẽ là lần cuối cùng được đến đây, dù sao thì cũng không có người để ý mình, không bằng đi xem xem người lần này con gái mình để ý rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể khiến con gái bảo bối khá là nhu nhược của mình nói như vậy, liều lĩnh như vậy vì cậu ta."
Nói xong, Ôn Gia Phàm cũng rời khỏi hội trường chính, đi về phía hội trường phụ.
Lúc này ở hội trường phụ, người đến giúp đỡ của Từ Huy và Lý Lâm vẫn chưa đến, ngược lại là Phạm Hùng, bởi vì người anh ta tìm chính là vệ sĩ của mình cho nên lúc này đã đến rồi.
"Hừ, ngày tốt của của mày sắp hết rồi!"
Phạm Hưng nhìn thấy vệ sĩ của mình đến đầu tiên, vẻ mặt lập tức vui vẻ nói, dù sao thì trong suy nghĩ của bọn họ Tiêu Sách không thể đánh thắng được bất kì vệ sĩ nào mà bọn họ tìm dén.
Mặc dù là đánh ba trận, nhưng trên thực tế thì trận đầu tiên anh chắc chắn sẽ thua.
Nếu có thể thắng được trận đầu tiên thì tất nhiên sẽ có thể nhục nhã được Tiêu Sách, lấy lại mặt mũi.
Vệ sĩ của anh ta là một người đàn ông trầm ổn khoảng bốn mươi tuổi, dáng không cao nhưng cực kỳ cường tráng, có mệnh lệnh của Phạm Hưng, anh ta lập tức cởi áo khoác ra chuẩn bị lên giải quyết Tiêu Sách.
Còn những người xem náo nhiệt ở dưới dài thấy cuối cùng cũng có cao thủ đến thì lập tức ầmĩ.