Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 335: Giống bị giết trong phút chốc vậy!



“Thằng nhóc, máy đánh trước đi, nếu không sẽ không còn cơ hội đầu.” Tên vệ sĩ thấp bé cường tráng bình tĩnh nói. 

Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, anh cũng biết đảm vệ sĩ này sẽ không dễ đối phó như Từ Thụy, Phạm Tăng, cho dù anh có diễn kịch như thế nào, cũng không thể ngớ ngẩn mà thẳng được nữa, phải thể hiện một chút thực lực mới được. 

Nếu đã như thế, vậy thì cứ đánh là được rồi! 

Dù sao đã quyết định đầu ba ván, cho dù anh có bộc lộ một chút thực lực, hai ván tiếp theo cũng không thể hủy bỏ, vậy chi bằng quậy anh ta một trận, để cho những cậu ấm ở thành phố Giang Lăng biết rằng anh không phải là người chỉ biết rêu rao. 

Anh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn tên vệ sĩ thấp bé cường tráng nói: "Nếu anh đã nhường tối đánh trước, vậy tôi đến đây, tôi mà đã ra tay, có thể anh sẽ ngã ngay." 

“Haha, cứ việc đến đây.” Tên vệ sĩ thấp bé cường tráng khinh thường nói. 

Tiêu Sách không nói thêm nữa, đột nhiên anh di chuyển, nhưng lần này, nhanh hơn nhiều so Với những lần trước đó, trong nháy mắt anh đã đến trước mặt tên vệ sĩ thấp bé cường tráng. 

"C?" 

"O?" 

Nhìn thấy động tác của Tiêu Sách, Từ Thụy và tên vệ sĩ thấp bé cường tráng đều ơ lên một tiếng. 

Từ Thụy đột nhiên phát hiện ra rằng Tiêu Sách dường như mạnh hơn nhiều so với khi anh chiến đấu với anh ta, ít nhất là tốc độ nhanh hơn nhiều, còn thêm một phần khí thế mạnh 

mē. 

Tên vệ sĩ thấp bé cường tráng đột nhiên cảm thấy Tiêu Sách dường như không đơn giản như anh ta nghĩ. 

Nhưng anh ta không hề sợ hãi, đẩm Tiêu Sách một đấm, cực kỳ nhanh, thầm nghĩ rằng như vậy sẽ có thể làm Tiêu Sách bị thương và thắng trận đấu. 

Nhưng nắm đấm này của anh ta lướt qua, hoàn toàn không có chút lực nào. 

Đánh trượt rồi... 

Tên vệ sĩ thấp bé cường tráng sững sờ, sau đó anh ta nhìn thấy trước mắt có một nắm đấm đang to dần, to dần... hoàn toàn che mất tầm nhìn của anh ta. 

Anh ta muốn bỏ trốn, nhưng nắm đấm ấy giống hệt như giòi trong xương. 

Âm! 

Trong phút chốc, nắm đấm của Tiêu Sách đập vào hốc mắt của tên vệ sĩ thấp bé cường tráng, tên vệ sĩ thấp bé cường tráng đột nhiên hoảng sợ, có cảm giác như bị xe đụng, choáng váng, lắc lư vài cái rồi ngồi xuống. 

Vậy đó, thua rồi! 

Những người dưới khán đài lúc nãy đã kêu gào anh ta hãy nghiêm khắc dạy dỗ Tiêu Sách, đột nhiên giống như bị một con dao mắc vào cổ, không một tiếng động. 

"Yếu đuối!" 

Giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Sách vang lên vô cùng rõ ràng trong tình huống này. 

Đột nhiên tất cả mọi người đỏ mặt giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Sách, nhưng cũng giống như trước đây, không có cách nào hạ được Tiêu Sách, Tiêu Sách giành thắng dễ dàng như vậy, cho dù có chế nhạo bọn họ, lúc này bọn họ cũng không có chút sức lực nào, ngược lại còn thẹn quá hóa giận. 

Nhưng người có sắc mặt khó coi nhất là Phạm Tăng. 

Bởi vì người thua chính là vệ sĩ của anh ta, anh ta không chỉ mất mặt mà còn thua mất hai trăm vạn. 

Anh ta có thể không quan tâm đ ến việc mất tiền, mấy trăm vạn không là gì đối với anh ta, nhưng việc mất mặt khiến anh ta gần như phát điện, vả lại còn thua một cách khó coi như thế. 

Giống bị giết trong phút chốc vậy! 

Tự mình lên còn đánh với Tiêu Sách còn đánh được cả nửa ngày, xém nữa thắng trận đấu, vậy mà vệ sĩ của anh ta lên, lại bị Tiêu Sách xử đẹp bằng một chiêu! 

"Mẹ nó, đồ ăn hại! Đi về tôi sẽ sa thải anh ngay!" 

Phạm Tăng tức giận nói, hoàn toàn không cảm thấy do Tiêu Sách lợi hại, chỉ cho rằng vệ sĩ của mình quá yếu, vả lại còn quá khinh địch, đây mới là thứ khiến anh ta mất mặt. 

Nhưng không phải ai cũng không có mắt nhìn người như Phạm Tăng. 

Lúc này mặt của Từ Thụy và Vương Thuận trở nên nghiêm trọng, họ nhìn ra được không phải do vệ sĩ của Phạm Tăng yếu, mà là thực lực mà Tiêu Sách bộc phát, đột nhiên trở nên mạnh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.