Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 337: “Ha ha, xem ra cô thực sự động lòng rồi.”



Không chỉ có sắc mặt Từ Huy khó coi mà mà sắc mặt thanh niên có đôi mắt u ám bên cạnh cũng không được tốt lắm. 

Lúc vừa lên, vẻ mặt anh ta đầy sự khinh thường và lạnh nhạt, cho rằng đây chỉ là cuộc chạm trán nhỏ nhặt giữa mấy cậu ấm mà thôi, để anh ta tham gia vào quả thực là mất mặt. 

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Tiêu Sách đánh bại người đàn ông mặt sẹo, những suy nghĩ trước đó của anh ta đã sớm biến mất không còn dấu vết. 

Sắc mặt của anh ta vô cùng ngưng trọng, nhìn thấy Tiêu Sách trên đài vô cùng hung hăng cuồng ngạo, bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sách quét đến, nhất thời cảm thấy như bị kim đâm. 

“Tôi không phải là đối thủ của anh ta” Mặc dù không muốn nói nhưng thanh niên có đôi mắt u ám vẫn phải cay đắng nói ra. 

Từ Huy nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi hơn, thanh niên có đôi mắt u ám cũng không phải là vệ sĩ lợi hại nhất bên cạnh bố anh ta, nhưng cho dù là người lợi hại nhất cũng không thể khiến thanh niên có đôi mắt u ám thức thời thừa nhận anh ta không phải là đối thủ như vậy, ngay cả ý nghĩ lên đài đọ sức cũng không có. 

Lúc này cho dù Từ Huy kéo dài thời gian, sau đó để bố anh ta tìm vệ sĩ lợi hại hơn đến phỏng chừng kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu. 

Điều này khiến Từ Huy gắt gao siết chặt nắm đấm, nghĩ đến bộ dạng lúc mình và Tiêu Sách đánh nhau, Tiêu Sách trái đánh phải đỡ trông rất chật vật thiếu chút nữa đã bị đánh bại, anh ta chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục. 

Rõ ràng với thực lực của Tiêu Sách có thể dễ dàng đánh bại anh ta, nhưng lại giả làm heo mà ăn thịt hổ, đùa giỡn bọn họ! 

Đối với Tiêu Sách, anh làm như vậy chỉ là muốn đánh thêm hai ván nữa, sau đó thắng nhiều tiền hơn một chút mà thôi nhưng Từ Huy lại thấy, Tiêu Sách làm như vậy là muốn làm nhục bọn họ và xem chuyện cười của bọn họ thêm vài lần nữa. 

“Còn một trận cuối cùng, cậu Từ có gọi người của anh lên nữa không? Hay là... sợ hãi không dám nữa?” Lúc này, Tiêu Sách đột nhiên trêu tức anh ta, kiêu ngạo nói. 

Lúc này, bất kể là Từ Huy hay người xem kịch hay dưới đài, cho dù khó chịu với thái độ kiêu ngạo hung hăng của Tiêu Sách cũng không có ai dám mở miệng quát mắng nhục mạ nữa. 

Bởi vì, Tiêu Sách dùng thực lực của mình để chứng minh, anh đủ bản lĩnh để kiêu ngạo. 

Không chỉ đám cậu ấm bên phía Từ Huy không phải là đối thủ của Tiêu Sách mà cho dù là tìm được vệ sĩ của họ, tìm được vệ sĩ của mình đến cũng không phải là đối thủ của Tiêu Sách. 

Nếu như đổi lại là bọn họ có thực lực như vậy, chỉ e bọn họ còn kiêu ngạo hơn cả Tiêu Sách 

nữa. 

Một đám cậu ấm mang sắc mặt lo lắng, cảm thấy như bị Tiêu Sách hung hăng đánh vào mặt, cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được. 

Nhưng trong đám cô chủ kia có mấy người sắc mặt sáng lạng, cảm thấy Tiêu Sách lúc này quả thực là quá khí phách, có khí khác của đàn ông. 

“Thì ra anh ta lợi hại như vậy, trước đó tôi còn cảm thấy anh ta quả thực quá kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mới biết thì ra chỉ là anh ta khiêm tốn mà thôi...” 

“Đúng vậy, trước đó tôi còn châm biếm anh ta nữa kia, cảm thấy đám người Từ Huy, Phạm Hưng lợi hại hơn, chắc chắn sẽ đánh vào mặt anh ta, kết quả là anh ta hung hăng đánh vào mặt tất cả mọi người...” 

“Đúng vậy, anh ta tên là gì ấy nhỉ? Là người thành phố Giang Lăng chúng ta sao?” 

“Sao thế? Xuân tình lan tràn rồi hả? Muốn làm quen với anh ta, sau đó bò lên giường của người ta sao? Cái đồ lẳng lơ nhà cô, anh ta là bạn trai của Ôn Liễu đấy.” 

“Hừ, bạn trai của Ôn Liễu thì thế nào? Ôn Liễu cũng không xinh đẹp bằng tôi, hơn nữa nhà họ Ôn cũng sắp xong đời rồi!” 

“Ha ha, xem ra cô thực sự động lòng rồi.” 

“Lẽ nào cô không thích người đàn ông khí phách như vậy sao? Nếu như có thể qua đêm với anh ấy, không biết sẽ có bao nhiêu mãnh liệt nhỉ..” 

Nghe thấy giọng nói thì thầm của mấy người phụ nữ, đảm cậu ấm có mặt ở đây càng buồn bực hơn, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu ra rồi. 

Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, Tiêu Sách liên tục đánh bại năm người, anh từ một người kiêu căng ngạo mạn trong chốc lát trở nên khí phách ngời ngời, bất khả chiến bại, những người phụ nữ này động lòng, đứng về phía anh, không ai có thể làm gì được cả. 

Trừ phi, lúc này có người đứng ra đánh bại Tiêu Sách. 

Nhưng rất rõ ràng, lúc này tất cả mọi người ở đây, không ai có thể đánh bại được Tiêu Sách, cũng chỉ có thể mặc cho Tiêu Sách đứng trên đài kiêu ngạo càn quấy, nhìn mấy cô chủ kia điên cuồng nhìn anh còn ném cho anh ánh mắt quyến rũ nữa. 

Mà lúc này, Ôn Liễu là người kích động vui vẻ nhất. 

Trước đó cô ấy rất lo lắng Tiêu Sách sẽ bị thương, mặc dù biết Tiêu Sách rất lợi hại nhưng dù sao đối thủ của Tiêu Sách cũng rất mạnh, mà kết quả lúc này, Tiêu Sách giành chiến thắng với tư thái vô cùng khí phách, cô đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tự hào. 

Đặc biệt là những lời thảo luận của những cô chủ kia lọt vào tai cô, giọng nói ghen tỵ, hâm mộ chua xót kia khiến cô ấy cảm thấy nở mày nở mặt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.