Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 341: “Ông cho rằng tôi không dám sao?”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với cô mà nói, tiệc tối ở Hội thương mại Giang Lăng mỗi năm tổ chức một lần, quả thực có chút nhàm chán, nếu không phải là bố cô Lâm Vân, có ý muốn cô tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Lâm, muốn dẫn cô tới đây mở mang kiến thức một tí, làm quen với nhà họ Tô, nhà họ Vưu và các gia tộc hàng đầu của Hội thương mại Giang Lăng thì cô mới không thèm đến đây đâu. 

Ở đây là cuộc gặp gỡ riêng tư của ba thế lực hàng đầu của Hội thương mại Giang Lăng. 

Hội thương mại Giang Lăng có hàng trăm thành viên nhưng tiền bạc có nhiều có ít, thế lực cũng có mạnh có yếu, đương nhiên cũng phân thành từng cấp. Gia tộc của Ôn Liễu, Dư Vi cũng chỉ có thể xem như thế lực hạng ba mà thôi, gia tộc của Từ Huy, Lý Lâm cũng chỉ là thế lực hạng hai, chỉ có nhà họ Lâm, nhà họ Tô và nhà họ Vưu mới là thế lực hàng đầu của Hội thương mại Giang Lăng. 

Ba thế lực hàng đầu lần này cũng tụ họp lại trước, sau khi thương lượng xong một số chuyện mới xuất hiện cùng các gia tộc khác tham gia tiệc tối. 

Mà hôm nay, nhà họ Lâm và nhà họ Vưu trong ba gia tộc hàng đầu lại xảy ra tranh cãi. 

Nhà họ Lâm phát triển ở thành phố Giang Lăng, nhà họ Vưu phát triển ở nước ngoài, tính là cũng không có xung đột gì về lợi ích cả, ngược lại có thể hợp tác với nhau nữa, s tranh cãi hơn nữa còn tranh cãi vô cùng kịch liệt, thậm chí chủ nhận hai nhà còn trực tiếp mắng nhiếc nhau, nguyên nhân là bởi vì nhà họ Vưu bản đứng nhà họ Lâm! 

Lần trước nhà họ Lâm xảy ra chuyện, Lâm Khôn phản bội, đi nương nhờ Lâm Kiệt, đảm người Lâm Triệt, Thiết Thành, Nick da trắng nhận lệnh của Lâm Triệt, muốn dẫn ông cụ Lâm đ ến nước M, mặc dù kế hoạch bị Tiêu Sách phá hỏng nhưng mục đích của Tiêu Sách cũng chỉ là cứu ông cụ Lâm mà thôi, cho nên cũng không giữ họ lại, tùy ý để bọn họ rời đi. 

Nhưng Lâm Vân và ông cụ Lâm lại không có ý để cho bọn họ rời đi. 

Sau chuyện này nhà họ Lâm điên cuồng tìm kiếm mấy người đó, muốn giữ bọn họ lại, tránh để bọn họ trở về nước M, sau này gây tai họa cho nhà họ Lâm. 

Nhưng cuối cùng, mấy người đó được một thế lực nào đó cứu đi, sau khi tìm mọi cách điều tra, cuối cùng Lâm Vân phát hiện, thể lực đó lại chính là người nhà họ Vưu. 

Nhà họ Vưu hợp tác với Lâm Kiệt rồi! 

Thế lực của Lâm Kiệt ở nước M không hề nhỏ, mà việc kinh doanh của nhà họ Vưu ở nước M cũng nhiều, quả nhiên hợp tác với nhau, cùng ngáng chân nhà họ Lâm, muốn nhà họ Lâm đổi chủ. 

Lâm Vân thân là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lâm, lúc này trong tiệc tối của Hội thương mại Giang Lăng, đụng phải Vưu Chính chủ nhân nhà họ Vưu đương nhiên là chất vân. 

Cuối cùng hai người mắng chửi nhau khiến cho bầu không khí vô cùng căng thẳng. 

“Hừ! Lão thất phu Vưu Chính kia, nếu ông ở sau lưng hãm hại nhà họ Lâm tôi, vậy tôi thấy Hội thương mại Giang Lăng cũng không cần phải tiếp tục nữa, dứt khoát giải tán đi cho Xong!” 

“Hừ, thằng nhóc Lâm Vân kia, cậu cũng đừng hòng dọa nạt tôi, Hội thương mại Giang Lăng thiếu cậu cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, huống hồ... cũng không chỉ có nhà họ Lâm của cậu đâu, đương nhiên còn có nhà họ Lâm khác nữa... ông Lâm Kiệt, theo tôi thấy còn mạnh hơn Lâm Vân cậu nhiều, tôi thấy vị trí chủ nhân nhà họ Lâm cậu chẳng ngồi được bao lâu nữa đâu. 

Vưu Chính là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, tóc nhuộm còn đen hơn cả người trẻ tuổi, đeo cặp mắt kính vàng lấp lánh, đôi mắt sắc bén, vẻ mặt trêu tức nói. 

Bên cạnh ông ta có một người thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, giống Vưu Chính năm sáu phần, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo. 

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Bán Thanh bên cạnh Lâm Vân, trong mắt lóe lên một tia d*c vọng. 

“Hừ! Vưu Chính, xem ra ông quyết tâm muốn hợp tác với Lâm Kiệt để đối phó nhà họ Lâm chúng tôi rồi! Nếu đã như vậy, ông không sợ tôi sẽ khiến cho Vưu Chính ông và Vưu Bằng con trai ông không thể quay về nước M sao!” 

Lâm Vân lạnh lùng nói, trong mắt là sát ý lạnh lẽo. 

Vưu Chính nghe thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: “Nếu tôi đã dám tới thì đương nhiên không sợ Lâm Vân cậu làm gì tôi rồi, cậu muốn đối phó với tôi thì cứ việc thử xem!” 

Nói xong, ông ta quay đầu liếc nhìn mấy vệ sĩ lãnh khốc sau lưng mình. 

Lâm Vân nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, ông ta rất quen thuộc Vưu Chính, nhưng mấy vệ sĩ lúc này đang đứng phía sau Vưu Chính, ông lại là lần đầu tiên nhìn thấy. 

Mấy vệ sĩ này, đều khiến cho Lâm Vân cảm thấy rất âm u lạnh lẽo. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.