Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 346: “Trận đầu tiên, chúng tôi nhận thua!”



“Hừ! Chẳng qua là muốn chọc cô ta mà thôi, bây giờ có thể kết thúc rồi!” Người đàn ông da đen nói xong, lại lần nữa bổ nhào về phía Long Thất như tên rời dây cung. 

Lúc này Long Thất không dám có một chút sơ suất nào nữa, căn bản là không dám tiếp xúc với người đàn ông da đen. Cô ta nhanh chóng vọt đến một bên, tìm cơ hội phản kích. 

Nhưng người đàn ông da đen không chỉ có tốc độ nhanh, mạnh, mà phản ứng cũng vô cùng nhanh, Long Thất không dễ gì mới tìm được một cơ hội. Chưa công kích trúng người đàn ông da đen, ông ta đã lập tức phản ứng lại, tùy tiện đánh một chưởng, đã ép Long Thất không thể không lùi về sau, lần nữa né tránh. 

Cũng may, Long Thất lợi dụng sự linh hoạt của mình, cuối cùng cũng ổn định được bước chân. 

“Xây, cậu Năm, trở về cậu nên luyện công cho tốt. Nếu như không thể giải quyết cô ta trong năm chiêu, tôi thấy cậu dứt khoát trực tiếp nhận thua đi, tránh cho mất mặt anh em chúng ta!" 

Người đàn ông đã nói trước đó, lần nữa lên tiếng giễu cợt. 

Sự sắc bén trong mắt người đàn ông da đen càng tăng lên, ông ta nhìn Long Thất như nhìn một con cá trạch, nói: “Không thể không thừa nhận, cô mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi một chút, cũng coi như có chút thực lực. Nhưng rất đáng tiếc, đối thủ của cô là tôi. Bây giờ tôi sẽ nghiêm túc, cho nên, cô hãy thua đi!” 

Nói xong, người đàn ông da đen xông lên, tốc độ lại lần nữa tăng lên. Rõ ràng là trước đó ông ta vẫn chưa dùng hết sức. 

Mặc dù tốc độ chỉ nhanh ba phần, nhưng Long Thất đã phải ứng phó một cách vô cùng khó khăn rồi. Lúc này tăng tốc độ, lập tức trở thành giọt nước làm tràn ly. 

Long Thất không cách nào dùng sự linh hoạt của mình tránh đi nữa. Cô ta lập tức bị người đàn ông da đen chưởng vào vai. 

Phụt! 

Khóe miệng Long Thất lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ. Thật sự không biết vì sao người đàn ông da đen này lại mạnh đến vậy, quả thật là mạnh đến mức không giống người! 

Cô ta liều mạng muốn kéo dài khoảng cách, nhưng lại chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông da đen nở nụ cười trêu chọc, lại lần nữa chướng về phía lồ ng ngực của cô ta. 

“Long Thất cẩn thận!” 

“Cẩn thận!” 

Long Ngũ và Lâm Bán Thanh đồng thời kêu lên một tiếng. 

Mà lúc này, Long Thất chỉ kịp gian nan xê dịch thân thể đi một chút, để một chưởng của người đàn ông da đen không đánh trúng ngực cô ta, mà đánh vào bên vai còn lại. 

Răng rắc! 

Lập tức có tiếng xương cốt rạn nứt truyền ra. Sắc mặt Long Thất trở nên trắng bệch, cả người đều bị văng ra, đập mạnh vào sàn nhà. 

Nhưng cho dù đã vậy, hình như người đàn ông da đen vẫn không định tha cho Long Thất, ông ta lại lao mạnh đến. 

“Cút” 

Lúc này, Long Ngũ lập tức di chuyển, vọt đến trước người Long Thất, đánh một chưởng về phía người đàn ông da đen, cứng chọi cứng với một chưởng của người đàn ông da đen. 

Ầm! 

Sau một tiếng vang cực to, Long Ngũ đạp lui về sau ba bước, mà người đàn ông da đen cũng lui về hai bước. 

Xem ra là Long Ngũ chịu thiệt. Nhưng cũng may không để cho người đàn ông da đen tổn thương đến Long Thất nữa. Sắc mặt Long Ngũ lạnh như băng, vẻ mặt không tốt trừng người đàn ông da đen. 

“Trận đầu tiên, chúng tôi nhận thua!” 

Không cho hai người Vưu Chính, Vưu Bằng cơ hội nói chuyện, Lâm Bản Thanh đã trực tiếp lên tiếng, đi lên đỡ Long Thất dậy. 

Vưu Chính và Vưu Bằng thấy người đàn ông da đen thẳng, cũng không để ý đến chuyện Long Ngũ vào sân cản một chưởng của người đàn ông da đen. Hai người đều tỏ vẻ vô cùng hờ hững. 

Vưu Bằng cười nói: “Ha ha, chẳng lẽ nhà họ Lâm hết cao thủ rồi sao? Cử một cô gái ra trận, điều này khiến cho chúng ta thắng trận cũng không có cảm giác thành tựu gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.