Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 349: “Trận tiếp theo, hãy để tôi lên.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Vân và Lâm Bán Thanh nghe thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Bất kể người đàn ông da đen có thật sự biết khí công hay không, thực lực của ông ta rất mạnh là điều không thể nghi ngờ. 

Long Thất, Long Ngũ đều thua rồi. Trong số những người họ Lâm có mặt tại đây lúc này, không có người nào là đối thủ của ông ta. 

Cho dù có đấu tiếp, cũng sẽ thua thôi! 

“Chủ nhân Lâm Vân, còn chưa bàn bạc xong sao? Đấu tiếp hay là nhận thua, ông cũng nên nói một câu đi chứ? Nếu như muốn đấu, thì hãy mau cho người ra. Nếu như muốn nhận thua, vậy thì khà khà...” 

Vưu Bằng cười nói với vẻ mặt châm biếm. 

Người đàn ông da đen kia cũng cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Thật là nhàm chán. Không ngờ nhà họ Lâm bây giờ còn yếu hơn so với tưởng tượng của tôi. Chẳng qua chỉ mới đấu có hai trận, tôi cũng mới vừa làm nóng người 

mà thôi, vậy mà đã dọa hư lá gan của các người rồi. Sớm biết thế tôi đã giữ lại chút sức” 

“Quả thật là nhàm chán. Nhà họ Lâm cũng vô dụng quá!” 

Lời của người đàn ông da đen lập tức khiến cho sắc mặt của Lâm Vân và Lâm Bán Thanh trở nên càng khó coi hơn, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ dày đặc. Nghe thấy ông ta sỉ nhục nhà họ Lâm, hận không thể xông lên liều mạng với ông ta. 

“Nếu như không có người ra, vậy thì mau chóng nhận thua đi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.” 

Thấy hai người trừng mình, người đàn ông da đen cũng không hề để ý, cà lơ phất phơ đứng ở đó mở miệng nói, trong mắt là sự coi thường không chút nào che giấu. 

“Ông!” 

“Trận tiếp theo, hãy để tôi lên.” 

Ngay tại lúc này, cửa hội trường đột nhiên bị đẩy ra. Có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, nhân phẩm và tướng mạo phi phàm, dáng vẻ hiên ngang tiến vào. 

Dáng người ông ta có chút cao gầy, nhưng thắt lưng thẳng tắp như kiếm. Ông ta có một đôi mắt sâu không lường được. 

Mới nhìn thì sẽ bị kinh ngạc bởi vẻ ngoài của ông ta, nhưng nhìn kỹ thì hình như rất bình thường, tựa như kiểu người nếu lẫn trong đám đông sẽ không tìm thấy được nữa. Và ông ta có một loại khí chất như trở lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ. 

Ông ta vừa tiến vào, Lâm Vân và Lâm Bán Thành lập tức mừng rỡ. 

“Hàn Tô!” 

“Bác Hàn Tô!” 

Hàn Tô nghe thấy thì mỉm cười, gật đầu với Lâm Vân và Lâm Bán Thanh. Sau đó nhìn về phía người đàn ông da đen ở giữa phòng, nét mặt không vui không buồn. 

Người đàn ông da đen nhìn thấy ông ta thì vẻ mặt không coi ai ra gì trước đó lập tức trở nên ngưng trọng. 

Ngay cả sắc mặt của hai người Vưu Chính, Vưu Bằng cũng trở nên ngưng trọng, nhíu mày. Còn bốn người đàn ông sau lưng ông ta cũng không nói chuyện với nhau nữa, mà nhìn về phía Hàn Tô. 

Rất rõ ràng, trước khi bọn họ tới đây, đã từng nghe thấy cái tên Hàn Tô, biết Hàn Tô là đệ nhất cao thủ của nhà họ Lâm. 

“Trận đấu tiếp theo sẽ do tôi đại diện nhà họ Lâm ra đấu, không có vấn đề gì chứ?” Hàn Tô thản nhiên nói, nhìn thẳng về phía hai người Vưu Chính, Vưu Bằng. 

Khóe môi Vưu Bằng nhích nhích, nhìn qua Vưu Chính. 

Vưu Chính còn chưa lên tiếng, một người đàn ông sau lưng ông ta đã vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề. Nhà họ Lâm có thể mời bất cứ ai đại diện nhà họ Lâm ra đấu. Nhưng bất kể là ai, trước mặt anh em chúng tôi, đều chỉ có bại!” 

“Ngạo mạn!” 

Hàn Tô cười nhạo một tiếng, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Mấy người này quá tự tin! 

Hơn nữa, Hàn Tô mơ hồ cảm thấy hơi thở của mấy người này rất không bình thường. Nếu như chỉ có một người, Hàn Tô tự tin có thể ứng phó. Nhưng thoáng chốc xuất hiện năm người có hơi thở không bình thường, điều này khiến ông ta cảm thấy rất khó tin. 

“Bác Hàn Tô, những người này có khả năng biết khí công.” Lúc này, Lâm Bán Thanh nói nhỏ. 

Hàn Tô sửng sốt, đôi mắt chợt nheo lại. Mặc dù ngoài mặt không thể hiện gì nhiều, nhưng trong lòng ông ta đã vô cùng khiếp sợ, không thể bình ổn lại. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.